SÁT PHÁ LANG - Trang 553

Cả kinh thành không ai ngủ yên, cho đến sáng sớm hôm sau, tin chiến
thắng và ánh ban mai cùng đến.

Lý Phong đột nhiên được nghe tin tức tốt đầu tiên sau nhiều ngày, cơ hồ
không đứng dậy nổi, nhất thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười.

Mưa tạnh trời quang, hải hà một đêm dâng cao, không trung nồng nặc một
thứ mùi khó tả, pha lẫn mùi thuốc súng và máu tanh, dưới đất đã ấm lại, ẩm
ướt lảng vảng chưa đi, một đêm chiến đấu ác liệt, Cố Quân không có hải
quân, người Tây Dương thảm hại vô cùng, đành phải tự lui thủ.

Cố Quân ngồi cạnh nòng pháo chưa kịp nguội, mũ giáp huyền thiết ném
qua một bên, tóc tai rũ rượi buông xuống một lọn, nhận bát thuốc Trường
Canh đưa dốc một hơi cạn sạch.

Trường Canh nói: “Con không mang châm, mà có mang cũng chẳng dám
châm cho người.”

Y kéo thiết cung suốt đêm, hai tay hằn một dấu thật sâu, lúc này vẫn còn
run nhè nhẹ.

Cố Quân nắm cổ tay y kéo đến trước mặt, thấy y chỉ thoát lực chứ chưa hề
bị thương, mới yên tâm khoát tay: “Cứ kệ ta, đi thống kê thương vong đi,
Lão Đàm tính không nổi đâu.”

Nói xong dựa luôn lên hỏa pháo, tận dụng chốc lát này để nhắm mắt nghỉ
ngơi.

Giây lát sau, Cố Quân bị sứ giả đến từ hoàng thành đánh thức.

Chạy tới truyền lệnh là một Ngự lâm quân còn trẻ, vốn với cấp bậc của gã
không hay được nhìn thấy Cố Quân, hiện giờ cuối cùng đã gặp được An
Định hầu sống, quả thực kích động đến khó lòng kiếm chế, phi ngựa lao
đến, lúc nhảy xuống không biết vấp thứ gì mà ngã sấp mặt, lăn thẳng đến
dưới chân Cố Quân: “Hầu gia!”

Cố Quân vội co chân lại: “Ôi trời, làm gì mà hành đại lễ vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.