SÁT PHÁ LANG - Trang 555

nhau, nếu chủ nhân chết trên chiến trường không tìm thấy thi thể, đồng bào
sẽ mang cát phong nhận của hắn về, đến lúc đó tế một bầu rượu, linh hồn
cũng coi như xuống mồ an nghỉ.

Đàm Hồng Phi hai tay nâng thanh cát phong nhận kia, đưa tới trước mặt Cố
Quân: “Đại soái.”

Cố Quân nhận lấy, đột nhiên có cảm giác, giống như Huyền Thiết doanh
lắm tai nhiều nạn mấy phen tụ tan thủy chung lót dưới xã tắc, tựa một nắm
hạt giống rải rác, lưu lạc tứ phương, bất tri bất giác có thể từ đó mọc lên
một gốc đại thụ che trời.

Trường Canh đi đến phía sau y: “Đêm qua thiệt hại mười ba cỗ chiến xa,
khinh kỵ bỏ mình năm trăm, trọng thương ngót một ngàn, thương nhẹ
không tính, không đếm, ưng giáp rơi mười hai, hộp vàng phần lớn nổ trên
không trung, người e là…”

Cố Quân gật đầu, cảm thấy số lượng thương vong này có thể chấp nhận:
“Công lao của Liên tướng quân.”

Trường Canh thấp giọng nói: “Chỉ sợ sáng sớm hôm nay trên triều hội sẽ
bắt đầu có người muốn đàm hòa.”

“Đàm không được đâu,” Cố Quân nói, “Người Tây Dương đêm qua mất
mặt như vậy, không mặt mũi nào đến đàm hòa, chưa vây khốn kinh thành
đến mức chắp cánh cũng chạy không thoát, thì họ sẽ không đàm hòa với
chúng ta.”

… Mà đó chỉ là vấn đề thời gian.

Trường Canh im lặng chốc lát: “Nghe nói vị vua mất nước tiền triều cũng
từng bị Bắc man hãm thành, lén chạy ra từ mật đạo, nếu kinh thành thực sự
thủ không được…”

“Thủ không được cũng phải thủ.” Cố Quân chợt nói, “Biết Cảnh Hoa viên
ở Kinh Tây chứ?”

Trường Canh sửng sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.