SÁT PHÁ LANG - Trang 567

Đàm Hồng Phi: “Đại soái của chúng ta không có ưa cáu kỉnh đâu, ngần ấy
năm qua, Lão Đàm ta chỉ từng thấy y phát tác đúng một lần ở trong
cung…”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Đàm Hồng Phi cũng kịp nhận ra là mình đã nói
sai, ngượng ngùng câm miệng.

Vẻ mặt Cố Quân lập tức nhạt đi.

Đàm Hồng Phi không nhịn nổi, lát sau vẫn không kìm được nói: “Đại soái,
việc đó…”

Cố Quân ngắt lời hắn: “Bảo huyền ưng chuẩn bị đi!”

Đàm Hồng Phi cắn chặt răng, rốt cuộc không thể nề hà, thở dài.

Trường Canh vỗ vai hắn: “Ta đi đây.”

Đêm dần khuya, ánh trăng yếu ớt, sao Mai mới mọc, chính là thời điểm
tranh tối tranh sáng.

Nhã tiên sinh ban ngày hành quân kinh hồn táng đảm, năm lần bảy lượt lo
lọt vào phục kích của Cố Quân, vừa kinh vừa nộ, đêm cắm trại cũng không
dám thả lỏng, chỉ sợ Cố Quân hù suốt dọc đường đột nhiên thật một lần, cả
đêm không dám yên tâm chợp mắt.

Thấy đêm dài sắp qua mà bốn bề vẫn không có động tĩnh, Nhã tiên sinh lúc
này mới thật sự không gắng gượng nổi, ngủ gật chốc lát.

Nào ngờ hắn vừa sắp ngủ say, bên ngoài uỳnh một tiếng như nổ doanh trại,
Nhã tiên sinh vã hết mồ hôi lạnh, bật dậy lao ra, cả bầu trời đêm bị đốt rực
lên.

“Đại nhân tránh ra!”

Một đám tên mang theo ánh lửa từ không trung rơi xuống, Nhã tiên sinh bị
một vệ binh đẩy mạnh ra, gió đêm tỏa hơi nóng hầm hập như nướng thịt,
sau đó tiếng hò hét vang lên, hai đội huyền kỵ như thể gió xoáy cuốn tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.