SÁT PHÁ LANG - Trang 607

thành: “Làm phiền Trần cô nương rồi, lần này nếu không có cô không từ
nguy hiểm chạy đến, ta thật không biết phải làm thế nào.”

Trần Khinh Nhứ lơ đãng xua tay: “Việc nên làm mà, a, điện hạ chờ ta một
lát, chút nữa ta hạ châm cho ngươi… Cái kia, còn có cái kia…”

Đầu lưỡi của người Trần gia nhìn quen đại trường diện này lại bị líu vào,
trên khuôn mặt vạn năm đoan trang như tượng đất hiếm khi hơi chần chừ.

Trường Canh không dám cho ai biết chuyện Ô Nhĩ Cốt phát tác, đối với
bên ngoài chỉ có thể mượn cớ y trọng thương chưa lành. Trần Khinh Nhứ
dùng ngân châm ngăn chặn độc cho y, không dám mượn tay người khác,
đành phải một mình bị bắt nghe hết một lần mấy lời nói mớ của y, bất hạnh
chắp vá ra một chân tướng đáng sợ, dằn vặt nàng cả đêm khó yên, mặt sắp
sửa có nếp nhăn luôn rồi.

Trường Canh vốn muốn gật đầu với nàng, thế nhưng cổ thật sự không cong
được, đành phải khom người, có vẻ càng nho nhã lễ độ hơn: “Không cần, ta
tự mình lo được, lát còn phải tiến cung, không làm phiền Trần cô nương
nữa.”

Kinh thành sập một mặt tường thành, vòng vây tuy tạm thời được giải,
nhưng tiếp sau vẫn là một đống tơ vò, trừ loại thật sự không xuống giường
được như Cố đại soái, những người khác đều không dám thả lỏng, một hơi
còn nằm lại lưng chừng chưa thở ra.

Trần Khinh Nhứ nghe thế nặng nề tâm sự mà gật đầu, nuốt lại lời ban đầu
muốn hỏi.

Ai ngờ đúng lúc này, Trường Canh bỗng nhiên lại nói: “Nhưng nếu cô
muốn hỏi…”

Y hơi dừng lại, nghiêng đầu thoáng nhìn cửa phòng Cố Quân đang đóng
chặt, Trần Khinh Nhứ lập tức hồi hộp.

Sau đó Vương gia điện hạ với khuôn mặt quan tài chẳng chút rung rinh,
thản nhiên thừa nhận: “Ta quả thật có ý đồ không tốt đối với nghĩa phụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.