SÁT PHÁ LANG - Trang 608

Trần Khinh Nhứ: “…”

Câu này… dùng ngữ khí thẳng thắn bình tĩnh như vậy nói ra, nghe thật
đúng là quá vi diệu.

“Y cũng biết, xin Trần cô nương…”

Trần Khinh Nhứ vội vàng vô thức trả lời: “Ta sẽ không nói đâu!”

Trường Canh chắp tay, ngoại y khoác hờ trên người nhẹ bay, phong tư trác
tuyệt đi lướt qua Trần Khinh Nhứ, như một tiên nhân phong lưu đạp nát
trường không… Chẳng mảy may nhận ra bên trong bọc một con nhím.

Nếu như Cố Quân đời này cũng có lúc cảm kích Lý Phong, vậy chính là
ngày hôm sau nghe nói Lý Phong giữ Trường Canh lại trong cung.

Thật sự cho y thở phào một hơi, chỉ hận không thể dâng tấu xin Hoàng
thượng dựng một gian bên cạnh Tây noãn các cho Vương gia ở hẳn trong
đó luôn đừng ra nữa.

Sa trường thương bệnh là chuyện thường, Cố Quân đã quen từ lâu, tỉnh lại
chính là vượt qua giai đoạn hung hiểm nhất, nằm thêm một ngày thì y đã có
sức nói chuyện tiếp khách.

Vị khách đầu tiên y tiếp chính là Thẩm Dịch.

Do Trần Khinh Nhứ không chịu cho Cố Quân uống thuốc, y chỉ có thể vừa
điếc vừa mù mà đeo kính lưu ly, cùng họ Thẩm tiến hành cuộc trao đổi gồm
cả hai cách gào thét và ra dấu.

Hai người xa cách hơn nửa năm, gặp lại lần nữa có phần cảnh còn người
mất – khi tống biệt góc biển chân trời hãy còn hăng hái, mà khi trở về một
kẻ băng kín như xác ướp nằm trên giường, hận không thể hít vào mà không
thở ra, một kẻ bôn ba mấy tháng, phí hoài như trồng huyền sâm ở nông
thôn Giang Nam vậy.

Thẩm Dịch sụt sùi gào lên với Cố Quân: “Bọn ta đều cho là chỉ kịp nhặt
xác cho ngươi, không ngờ còn có thể gặp lại một kẻ biết thở. Đại soái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.