SÁT PHÁ LANG - Trang 710

Lý Phong ngạc nhiên: “Nói gì thế, đường đường Thân vương, há có đạo lý
cả đời không thành thân?”

Trường Canh mặt không biểu cảm nói: “Vậy không bằng Hoàng thượng cứ
lấy lại vương tước của thần, cho thần lang bạt giang hồ với những dã tăng
nhân kia đi?”

Lý Phong: “…”

Nhạn vương thoạt nhìn là trời quang trăng sáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa,
thực tế cũng hay giận dỗi, hơn nữa lên cơn cũng không nổi giận đùng đùng
đập bát đập đĩa, chỉ một câu “ta ném gánh không làm nữa, thích tìm ai thì
tìm”.

Lý Phong chán nản, chẳng có cách nào với y, lập tức phát hỏa một trận,
đuổi Nhạn vương cút đi, Nhạn vương không nói hai lời cút luôn.

Nội thị tinh ý chạy chậm đuổi theo, hấp tấp hỏi: “Vương gia, quay về Sở
quân cơ ạ?”

Nhạn vương mươi bữa nửa tháng chưa chắc về nhà một chuyến, cơ hồ ở
ngay Sở quân cơ.

Nhưng Trường Canh dừng một chút, ánh mắt hơi mờ mịt rời rạc, đứng
ngây ra tại chỗ, nội thị không dám quấy rầy, đành phải đứng bên cạnh
không hó hé gì.

“… Không,” Trường Canh thấp giọng nói, “Về nhà.”

Những vết thương xưa cũ trên người Trường Canh, ngay cả Cố Quân cũng
chưa từng thấy, y vẫn cho rằng đó sẽ như một đoạn tháng năm không thể
chạm vào, nhưng không ngờ giờ này ngày này, lại thành công cụ để y kéo
dài với Lý Phong.

Xe ngựa lộc cộc đi qua con đường đá rộng lớn trống trải chốn kinh thành,
Trường Canh nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra.

Có một ngày những điều này đều sẽ trở nên không thể vãn hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.