SÁT PHÁ LANG - Trang 738

Cố Quân dù điếc lòi cũng nghe ra y cố ý, huống chi còn chưa kịp điếc hẳn:
“… Ngươi gan lắm rồi?”

Đôi mắt Trường Canh bên trong màn giường tối đen sáng đến kinh tâm
động phách, không nghe theo mà hạ giọng vừa thấp vừa dịu dàng, rủ rỉ như
làm nũng: “Nghĩa phụ, năm đó người từng nói ‘cho dù đến kinh thành rồi,
cũng có người che chở con’, còn nhớ chứ?”

Sắc mặt Cố Quân thay đổi vài lần, thật sự không thể nào chống cự chiêu
mới lấy mình ra tiêu khiển này, đành phải lập kế hoạch rút lui theo tính
chiến lược, đẩy Trường Canh nói: “Được rồi, đừng có mà không biết xấu
hổ, nên làm gì thì làm… A!”

“Con nên làm gì?” Trường Canh nhờ sự thuận tiện của tư thế vừa rồi đè y
lại, tay đã thò ra sau lưng Cố Quân, lúc ở Gia Dự quan bó xương cho ai đó
đã sờ ráo hết rồi, lúc này đột nhiên ra tay với sự ổn chuẩn ác của đại phu.
Cố Quân run bắn lên, theo bản năng muốn cuộn mình lại, bị Trường Canh
ấn liền mấy huyệt vị, nửa người tê rần, bấy giờ Trường Canh mới thủng
thỉnh nói nốt nửa câu sau, “Không phải nghĩa phụ mới cáo ốm thay con,
muốn thương con à?”

Cố Quân: “…”

Y phát hiện mình năm nay chỉ sợ là không được may mắn, hơi phạm Thái
Tuế, liên tiếp lật thuyền trong mương.

Chớp mắt mà thái dương đã treo cao giữa trời, nắng rọi khắp nơi.

Ánh dương đầu hạ rạng rỡ chẳng thèm phân bua xuyên qua màn giường,
rọi vào từng luồng, đôi mắt Trường Canh còn xán lạn hơn mặt trời, chân
chính hiểu được thế nào là “nhiều năm si tâm vọng tưởng, một sớm tẩu hỏa
nhập ma”. Ác mộng đáng sợ hơn hiện thực, hiện thực khiến người ta điên
cuồng hơn nhiều mộng xuân.

Sau cơn điên cuồng lại không cảm thấy trống rỗng chút nào, trong lòng y
rất vững, từ thuở chào đời chưa từng vững như vậy, hai tay quanh quẩn mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.