SÁT PHÁ LANG - Trang 740

Trường Canh kiểm tra y từ đầu đến chân, nhưng vết thương do vụ nổ đáng
sợ lần đó dù sao cũng qua một thời gian rồi, thứ nhất y thuật của Trường
Canh không thần như Trần Khinh Nhứ, thứ hai thương của Cố Quân đã
khỏi bảy tám phần, không tra được gì, vậy là hai người cứ thế lừa gạt đối
phương.

Nhạn vương điện hạ cả ngày cáo ốm không lộ diện, trong cung và Sở quân
cơ với một đám trọng thần nhao nhao phái người tới thăm hỏi, đều bị Hoắc
Đan đuổi đi. Hoắc Đan xuất thân quân ngũ, chủ soái có lệnh tất nhiên nói
một là một, nói không cho quấy rầy là không dám quấy rầy, im lặng đứng
ngoài cổng làm môn thần, đồng thời còn đang nghĩ hoài không tài nào hiểu
nổi chuyện “Đại soái vào bằng cách nào” , rảnh quá bèn chỉnh đốn lại gia
tướng phòng ngự lơ là của hầu phủ.

Cố Quân chạy về sớm hai ngày như vội đi đầu thai, lại một đêm không ngủ,
vất vả lắm mới được ăn một bữa mặn còn không đúng tư thế, xém nữa
nghẹn chết, quả thực tâm thần đều mệt lử, ngủ một giấc đến buổi chiều, sau
khi dậy cảm thụ trên thể xác và tinh thần vẫn hết sức kì quỷ, cũng không
biết ai mới là người nghỉ ốm đây.

Y muốn nổi giận một phen, lại cảm thấy vì việc nhỏ nhặt này mà nổi giận
không khỏi có vẻ hẹp hòi, đành phải bấm bụng nhịn, nghĩ: “Lần tới nhất
định phải khâu miệng y lại.”

Cố Quân sau khi dậy lần mò tìm kính lưu ly khắp nơi, nhưng vật be bé kia
chẳng biết đi đâu mất tiêu, tìm cả buổi cũng không thấy, lại bị một bàn tay
ấm áp nắm lấy.

Trường Canh dán sát vào tai y nói: “Bọn Thẩm tướng quân còn chưa tới,
hôm nay ngươi không cần ra ngoài, không dùng thuốc được không? Để ta
trông nom ngươi.”

Cố Quân vốn cũng không hay dùng, có hay không đều được, bèn gật đầu:
“Không cần trông nom, ta quen rồi, không tìm thấy kính, đi lấy cái mới cho
ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.