SÁT PHÁ LANG - Trang 901

Mà người câm chẳng những không biết ồn ào, còn hết sức quan tâm khuyên
nhủ Từ đại nhân nước mũi nước mắt tèm lem.

Hắn tiến sát lại Trường Canh ra dấu: “Nơi đây gần đại doanh Giang Bắc,
rất an toàn, chim gỗ thả ra rồi, vị tiểu huynh đệ thủ hạ Tôn đại ca cũng đã
nghĩ cách đem tín vật của Vương gia đi tiếp xúc với đại doanh Giang Bắc,
nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chung tướng quân có thể nhanh chóng tìm
đến, Vương gia hãy yên tâm.”

Hòa thượng tuy thường xuyên giả thần giả quỷ lại không thích tắm rửa,
nhưng không hổ là cao đồ Lâm Uyên các, trong một năm hơn ba trăm sáu
mươi ngày luôn có hai ngày đáng tin.

Trường Canh mệt mỏi gật đầu, sâu sắc lĩnh hội một phen thế nào là “lật
thuyền trong mương” , không nhịn được muốn cười khổ.

Hôm ấy sau khi bỏ thị vệ lại, Trường Canh chỉ dẫn một mình Từ Lệnh đến
Sa Hải bang, đáng tiếc vận khí không tốt lắm, tới rất không đúng thời điểm.

Họ vừa mới theo Tôn lão bản tới phân đà của Sa Hải bang, đang trên đường
đến tổng đàn, phản quân như đám ô hợp bên kia đã dốc tổ mà ra, vừa vặn
đối đầu với họ.

Kỳ thực cho đến lúc này, trong lòng Trường Canh tuy hơi giật mình, song
cũng không căng thẳng lắm.

Bằng sự hiểu biết của y đối với hoàn cảnh Giang Bắc lúc này, vụ phản loạn
này chưa hề ra ngoài dự kiến – Chó cùng rứt giậu thỏ hoảng cắn người, ai
cũng biết tạo phản là tội lớn mất đầu tru di cửu tộc, nhưng nếu cửu tộc mất
hết, mình ăn bữa hôm lo bữa mai, căn bản ngay cả sống cũng không nổi, thì
còn có thể thế nào? Chết khiếp nhược cũng là chết, sự bại thì mất đầu, dù
sao cũng không thể giết hai lần, thế còn không bằng vung sào mà lên, ít
nhất chết có ý nghĩa, sử sách lưu danh.

Lưu dân Giang Bắc trốn ra đây chắc chắn đã đến tình cảnh phải phản rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.