SÁT PHÁ LANG - Trang 906

giảng hòa ngăn cản, Thiên vương càng giận, đương trường tuyên bố muốn
dẫn người rút khỏi Sa Hải bang.

Trong bang nội chiến, việc tạo phản chỉ sợ phải bỏ mặc, Tôn lão bản ngay
đêm ấy phái người hộ tống bọn Trường Canh rời khỏi, trên đường gặp mấy
đợt thủ hạ Thiên vương chặn giết, nhân thủ Tôn lão bản lưu cho y cơ hồ
mất gần hết.

Liễu Nhiên cái loại có thể tự nhốt mình trong trọng giáp không bò ra được
này cơ bản là nửa gánh nặng, Từ Lệnh thì hoàn toàn là một gánh nặng. Đối
với cao thủ mà nói, dù là một thân một mình xông vào long đàm hổ huyệt
cũng thoải mái hơn dẫn mấy gánh nặng chạy trối chết. Trường Canh vốn bị
thương, bao nhiêu năm chưa từng chật vật như vậy, vì che chở Từ đại nhân,
chỗ cực hung hiểm ở ngực lại thêm một vết đao chém lật cả da, may mà
bản thân là nửa đồ đệ của Trần cô nương, tốt xấu gì cũng cầm được máu.

Liễu Nhiên hòa thượng dùng lá cây đựng ít nước suối cho Trường Canh
uống, lại tìm kim sang dược tùy thân của y, băng vết thương lại lần nữa.
Trường Canh uống nước xong, thở phào nhẹ nhõm, dồn chút sức lực nói
chuyện, gượng xốc lại tinh thần, vỗ vỗ bên cạnh mình, nói đùa với Từ
Lệnh: “Minh Du lại đây, ngồi đây – Tái ông thất mã, biết đâu lại là phúc…
Nhân lúc ta còn chưa tắt thở, huynh nén đau buồn trước đi.”

Từ Lệnh mất hết vẻ nho nhã, lấy tay áo lau lệ, nói mấy tiếng “hổ thẹn” liền,
nghẹn ngào: “Là hạ quan liên lụy Vương gia.”

Trường Canh nghe vậy nở nụ cười nhẹ nhàng: “Lần trước người Tây
Dương vây thành, Minh Du huynh tự mình âm thầm tức giận phấn đấu, học
được tiếng phiên bang, lần này định làm gì? Trở về học môn võ nghệ đập
đá trên ngực à?”

Từ Lệnh: “…”

Trường Canh: “Huynh xem Liễu Nhiên đại sư đâu có khóc, rất thản nhiên
luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.