Huống chi y từ nhỏ chưa từng chấp nhận thân phận của mình, dù đã thành
Nhạn thân vương quyền khuynh thiên hạ.
Trường Canh cảm thấy mình có thể chống được trời đất, nhưng không nói
rõ được cha mẹ là ai – Chuyện đến hiện giờ, y có Cố Quân rồi, cũng không
muốn truy cứu gốc gác của mình lắm.
Tiếc thay, y không muốn truy cứu, không có nghĩa là người ta cũng có thể
buông tha y.
Trần Khinh Nhứ cầm máu, thuần thục băng bó vết thương giúp Trường
Canh, lại kê cho y thuốc an thần tĩnh tâm, không nói xen vào, cũng không
biểu lộ cảm xúc gì, trong lòng lại đột nhiên trỗi lên một bầu bi phẫn khó mà
tả rõ.
Do Ô Nhĩ Cốt, Trần Khinh Nhứ năm đó phản đối giao Lâm Uyên mộc bài
cho Nhạn vương, đáng tiếc mình nàng phản đối cũng chẳng được gì, thế
nên bao lâu nay, nàng đành phải dốc hết khả năng coi chừng Trường Canh,
đồng thời thu hết các việc y làm vào trong mắt – Từ khi kinh thành sửa lại
đến nay, Nhạn vương từng chút một ngưng tụ lại triều đình sứt sẹo này, y
bôn ba tứ phương, thậm chí sa thân vào loạn đảng, suýt nữa chết ở đó, y
không tiếc ra tay đụng chạm lợi ích không ai dám chạm, bởi thế một mình
gánh minh thương ám tiễn của cả triều đình.
Những công lao ngàn thu này, chẳng lẽ vài câu xuất thân không rõ là có thể
xóa đi?
Dù y thật sự không phải con của tiên đế, chẳng lẽ phong hỏa phiếu, Ban
vận hà thậm chí mười vạn lưu dân an cư lạc nghiệp ở Giang Bắc – đều
tương đương không tồn tại?
Trần Khinh Nhứ lang bạt giang hồ nhiều năm, không hề ngây thơ, đạo lý
trong lòng đều biết rõ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài khoảnh khắc, bị
thói đời và lòng người nơi đây làm lạnh đến giật mình.