2.
Mọi việc không thuận lợi với Larry Tyler. Ông biết mình có thể hoàn thành mục tiêu nhưng
không đủ để tới Palm Springs. Ông cảm thấy mình giống một người đàn ông lang thang giữa
sa mạc, lết từng bước trên mặt cát lún. Hằng ngày ông tới văn phòng từ 7 rưỡi, gọi điện
thoại, lái xe đi gặp khách hàng, cố gắng để có được vài đơn hàng nho nhỏ. Ông gần như
chẳng còn gì để hy vọng nữa. Tất cả mọi người đều có chung cảm giác như vậy vào tháng
Mười hai. Khi bị quản lý thúc ép về những đơn hàng mới, một đại diện trong một đội khác
đã thốt lên: “Tôi cần phải làm gì bây giờ? Khách hàng của tôi đang để những chiếc máy
trong tầng hầm. Vùng đất của tôi đang khô héo. Tôi không có ý định chồng cây chuối và
phun thạch đậu đâu.”
Trong tuần thứ hai của tháng Mười hai, Larry lái xe về phía đông tới Mentor, một thị trấn
yên tĩnh bên hồ Erie, hy vọng chốt thỏa thuận bán một chiếc máy photocopy cá nhân tại
Avery Dennison. Đó là một chuyến đi dài, đường quá xa trong khi tiền lại quá ít. Những đại
diện kém chăm chỉ hơn sẽ tìm đủ mọi cớ để bỏ qua đơn hàng này, nhưng Larry cần dù chỉ
một đồng cắc để gia tăng hy vọng của ông.
John O’Neill đã nghỉ hưu và muốn mua một chiếc máy photocopy để giải quyết những vấn
đề của ông ta, bao gồm cả việc thừa kế tài sản. Larry thực hiện giao dịch này như một lời
cảm ơn tới những người ông biết tại Avery, họ kiểm soát những giao dịch lớn hơn nhiều. Về
bản chất, ông cũng muốn đơn hàng này cho bản thân mình, dù nó có nhỏ bé tới đâu. Ông
khao khát mọi đơn hàng, bất kể ở đâu và bất kể với ai. Đơn hàng này sẽ chẳng đưa ông tới
đâu chứ chưa nói đến Palm Springs nhưng nó mang tới cho ông cơ hội bán hàng. Ông sẽ
không ngừng chiến đấu ngay cả khi biết mình sẽ thất bại. Ông sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội
nào.
Trong những rãnh mương lầy lội ở Mentor, tuyết dày và bẩn thỉu như kẹo dẻo trộn với tro
vậy. Nhiều năm trước, tuyết trong vùng này trông như bị rỉ sét với màu vàng xỉn ôxy hóa từ
những nhà máy thép. Vài điều trong cuộc đời rồi cũng khá khẩm hơn. Những đứa cháu của
Larry trông Ông thành công hơn so với cha mình. Tuyết ở Cleveland không còn bị bao phủ
bởi màu vàng của bột ớt nữa. Nhưng thỉnh thoảng ông cũng gặp phải những năm tồi tệ, khi
buộc phải tới gặp khách hàng tại một ngôi nhà gỗ đơn độc ở ven hồ. Đó là một khách hàng
kỳ lạ. Một tấm bảng nhỏ có ghi dòng chữ “Thành phố Mentor bên hồ chào đón bạn”. Trên
cửa sổ của Burger King có ghi: “2 chiếc burger, 2 khoai chiên, 2 đô-la”. Những căn nhà một
tầng dọc theo hồ Erie trông khá cô quạnh và chật chội, những bãi cỏ rậm rạp và đống đồ
chơi vương vãi ở sân sau. Mặt hồ vẩn đục dưói nền trời màu đồng.
Phía sau ngôi nhà một tầng của O’Neill là một cái đê, một bờ cát che phủ bởi cây cỏ và nước
lợ cùng một chiếc tàu động cơ mắc cạn trên bờ. O’Neill ra mở cửa, ông mặc quần jeans và
một chiếc áo chui cổ họa tiết. Lịch sự và nghiêm túc, trông ông ta trẻ hơn Larry một chút.
Ông dẫn Larry tới một phòng làm việc ở phía sau nhà có tầm nhìn rộng ra hồ. Với màu nước
hồ xám đục mênh mông tới tận chân trời, căn nhà trông giống như được xây ven biển. Larry
bắt đầu giới thiệu chiếc máy photocopy cỡ vừa mà ông định bán cho O’Neill kèm theo