những tờ rơi giới thiệu. Giọng của ông dịu dàng, lưu loát, ấm áp và thuần thục. Với một
chiếc máy photocopy đủ lớn và nếu mọi việc suôn sẻ, ông có thể kiếm được tiền từ đơn
hàng này, số tiền không nhiều nhưng ít nhất là hơn những gì ông đáng được nhận. Một cái
liếc mắt mách bảo ông rằng ông có thể bán cho người đàn ông này bất cứ thứ gì. Rồi điện
thoại bỗng nhiên đổ chuông.
“Bà ấy còn thở không?” O’Neill hỏi “Chết tiệt. Tôi sẽ tới ngay.”
Ông gác máy, cơ mặt chùng xuống trông rất tuyệt vọng.
“Mẹ tôi bị ung thu phổi,” ông nói. “Bà sống cách đây hai nhà. Bà đang có cơn ho dữ dội. Tôi
sẽ phải qua đó ngay. Anh có phiền không? Tôi rất tiếc. Tôi sẽ phải xem thế nào rồi quay trở
lại. Chúng ta có lẽ sẽ nói chuyện khi tôi quay trở lại.”
Ông không biết Larry và Larry cũng không biết ông. Thật kỳ quặc khi nói về đời tư của mình
với một người lạ, nhưng bán hàng đòi hỏi những sự thân thiết thoáng qua và ngay lập tức
như thế. Ông ta vội vã ra đi và Larry thì chờ đợi. Ông để ý thấy có hai chiếc bàn chải đánh
răng ở trên bàn làm việc và sau đó ông quan sát các bức tường. O’Neill có một chiếc đồng hồ
trên giá, một vài quyển sách và một chiếc đàn ghi-ta mộc, có rất nhiều danh sách bài hát
được dán bên cạnh: “St. Louis Blues”, “Shine one, Harvest Moon”, “East of the Sun”. Có một
hộp trầm hương nhỏ trên giá báo, một chiếc áo khoác nhung và một chiếc bằng vải tuýt.
Cuộc sống của O’Neill được phô bày khắp nơi trong ngôi nhà. Trên tường, gần chiếc ghi-ta là
một thanh kiếm cổ như thể nó được rút ra từ một hòn đá nào đó rất lâu trước đây, rồi được
truyền từ đời này sang đời khác cho tới khi không ai còn nhớ lai lịch của nó nữa.
Larry muốn bán cho O’Neill một chiếc 5018 nhưng rõ ràng là không cần thiết, đây không
phải là một văn phòng làm việc hiện đại. Ông ta không có máy tính trên bàn, không máy trả
lời gắn với điện thoại. Trên tấm bảng trong phòng, ông ta đính các bức ảnh chụp bất động
sản mà ông đã mua bằng dòng máy Polaroid. Hơn nữa, mẹ ông ta sắp qua đời và ông ta thì
đang rối cả lên. Không gì có thể khiến Larry xao nhãng công việc nhưng lần này thì khác. Số
tiền ông kiếm được lần này sẽ không đơn giản chỉ là chuyển một con số từ cột này sang cột
khác. Nó rất khác biệt. Số tiền đến từ túi của một người đàn ông đang chịu đựng mất mát.
Trong vòng vài phút, O’Neill trở lại. Ông ta trông có vẻ xao nhãng và vội vàng.
“Tôi sẽ hoàn thành các thủ tục giấy tờ,” ông nói, “Tôi phải quay trở lại, bà ấy đang bị kích
động.”
“Vậy thì,” Larry bắt đầu, hơi ngạc nhiên bởi lẽ O’Neill có vẻ như đã sẵn sàng ký đơn hàng.
Khách hàng này thậm chí không biết anh ta sẽ mua gì và đang sẵn sàng để ký hợp đồng.
Larry muốn giải quyết nhanh gọn. Trước mặt Larry Tyler hiện tại có thể là một trong những
phi vụ dễ ăn nhất, một trong những khách hàng yếu ớt nhất ông từng gặp trong lịch sử bán
thiết bị văn phòng của ông. Larry có thể kiếm được nhiều hơn ông mong muốn nếu ông
thực sự có lòng.
“Tất cả những chiếc máy này, ông sẽ phải trả nhiều hơn một chút nhưng tất cả đều có lý do
của nó.”