5.
Đây là thời điểm để chốt đơn hàng với Nick Callahan. Fred phải làm điều tương tự như
những gì ông làm với Al Brook. Nó chẳng liên quan gì tới những chiếc máy, tiền bạc hay bất
cứ chi tiết nào khác của đơn hàng. Nó chỉ là vấn đề về cảm giác giữa con người với nhau mà
thôi. Để có được đơn hàng này, ông cần phải mang lại cho Callahan cảm giác ông ta lại được
tham dự cuộc chơi, cảm thấy mình có quyền lực và tầm ảnh hưởng. Nếu muốn làm được
điều gì đó với đơn hàng ở Bedford, ông cần đưa Nick Callahan đi ăn, mua đồ uống cho ông
ta và xin xỏ chữ ký của ông ta. Tom Haywood đã khuyên ông như vậy hồi đầu tháng Mười
hai khi họ đang đứng ở hành lang bên ngoài văn phòng của Fred.
“Ông ta vẫn chẳng cần gì khác đâu,” Haywood nói. “Hãy cầu xin ông ta, đưa ông ta đi ăn và
cảm ơn ông ta về sự hợp tác suốt 15 năm qua. Hãy bò ra bàn và nói, ‘Tôi biết nó chẳng có ý
nghĩa gì nhưng tôi cần đơn hàng của ông để đảm bảo cuối năm tôi sẽ được thưởng’. Hãy cầu
xin ông ta. Ông ta tôn trọng sự thành thật và ghét nhất là bị điều khiển.”
Pacetta tự cao và giả tạo bao nhiêu thì Haywood lại khiêm tốn và thẳng thắn bấy nhiêu. Khi
đứng nói chuyện ở hành lang hôm ấy, Fred thực sự cảm thấy ngưỡng mộ cách Haywood giữ
cho bộ phận dịch vụ của chi nhánh không phô trương, không cao ngạo, không sùng tín và
kệch cỡm như cách Pacetta làm với đám đông của ông ta. Ông ta cho Fred những lời khuyên
mà không mong chờ được đáp lại. Ông ta có một gương mặt với vẻ trầm tĩnh đầy trí tuệ.
Ông ta là một người đáng tin cậy, một người bạn tốt và một tay golf cừ khôi.
“Ông ta không thực sự thích Bedford”. Haywood nói. “Ông ta có lẽ muốn trả thù”, nói cách
khác, Nick Callahan có thể sẽ ký đơn hàng nhằm chống đối Bedford. Fred thích ý tưởng đó,
một chiến thắng bí mật, diễn ra ngay trước mặt những kẻ cầm quyền trong công ty.
Fred yêu cầu Bruno sắp xếp một bữa ăn trưa với Nick Callahan. Nếu không phải ăn trưa thì
liệu ông ta có muốn gặp họ ở đâu khác không? Liệu Bruno có gọi cho Callahan ngay hôm
nay không? Anh ta sẽ đặt câu hỏi trực tiếp cho Callahan chứ? Callahan thậm chí còn không
muốn đi ăn trưa với họ từ năm ngoái. Ông ta đang muốn họ cầu xin ông ta bằng cách cố tỏ
ra mình có quyền cho tới phút chót. Ông ta không còn nhiều trò để tiêu khiển nữa.
Bruno gọi điện và sắp xếp lịch hẹn dù thực chất anh có những mối quan tâm riêng của mình
và đơn hàng này không đứng đầu trong danh sách của anh. Anh và Fred đã gặp Frank để
thảo luận về tương lai của mình. Trong buổi gặp, Frank khuyên Bruno nên theo đuổi vị trí
chuyên gia dòng máy cỡ lớn, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho anh. Họ đang ngồi quanh một
chiếc bàn họp trong góc văn phòng của Frank, từ những khung cửa sổ to bản có thể phóng
tầm mắt ra vùng Independence và nhìn thấy những ngọn đồi xanh mơn mởn, những vòi
phun nước và một nghĩa trang tại Rockside Drive. Bầu trời trông khá nhợt nhạt bởi sương
mù và mặt trời đang lặn dần sau đường chân trời, ánh nắng cuối ngày tràn ngập những rặng
phong. Frank diện chiếc quần ưa thích của mình, treo áo khoác đằng sau cánh cửa. Ông ta
mang chiếc niềng răng quen thuộc cùng một trong những chiếc cà vạt rực rỡ và thời trang
nhất của mình cùng chiếc áo sơ mi kẻ sọc chưa được là kĩ.