Trong những buổi gặp như thế này, ông ta luôn trong trạng thái chân thành nhất: chăm chú,
vô tư, cởi mở và thân thiện. Chất giọng của ông trở về tông bình thường giống như một lần
cởi bỏ sự cảnh giác, bỏ qua hoàn toàn những thứ kệch cỡm mà ông ta khoác lên mình hằng
ngày. Fred thích ông ta như thế này hơn. Nhưng bên trong lớp vỏ chân thật ấy, Fred biết
Pacetta có ý đồ riêng. Đây cũng chỉ là một trong những vở kịch ông ta đang diễn mà thôi.
Ông ta đang nói về những việc Bruno sẽ làm vào năm sau theo quan điểm của ông ta.
“Cậu nên học hỏi từ đó, Bruno. Học hỏi và kiếm tiền.” Ông ta nói và dựa người vào ghế.
“Tôi đương nhiên cần phải kiếm tiền,” Bruno nói.
Mặt trời len ra khỏi những đám mây và nắng chiều bắt đầu chiếu qua những khung cửa sổ.
Ánh nắng nhuộm đôi tai của Frank thành màu da cam sáng lấp lánh, trông giống như có ai
đó đã bật công tắc một chiếc bóng đèn từ trong đầu Fred. Ông thường thích trưng ra khuôn
mặt như vậy kể cả khi không có dàn ánh sáng đằng sau. Bruno gợi ý rằng anh ta muốn quản
lý một đội, một vị trí giống như của Fred trong khi Frank cho rằng Bruno chưa thực sự sẵn
sàng cho vị trí đó.
“Tôi yêu quý cậu, cậu là một cậu bé vô cùng tài năng và cậu đã trưởng thành, thế nhưng có
những chuyện cậu vẫn chưa thể tham gia được,” Frank nói.
“Tôi đang rất lo lắng về số tiền trong tài khoản của mình,” Bruno nói. Anh ta đang mặc một
bộ vest rộng thùng thình của Hugo Boss, trông giống như đang giấu cả một kho vũ khí phía
sau đống vải ấy. Khi Bruno khoác chiếc áo mưa dài màu đen ra ngoài bộ âu phục, Pacetta rất
thích vẻ ngoài đó của anh ta – một kiểu pha trộn giữa một tên gián điệp và một kẻ báo thù
giấu mặt. Không gì có thể đối lập với tính cách của Bruno hơn thế. Anh là một người cởi mở,
ấm áp và có lẽ là đại diện hiền lành nhất trong toàn đội của chi nhánh Cleveland. Không
giống Ron Nelson và Rob Onorato, Bruno tránh xa kiểu bán hàng thúc ép, anh ít khi đốc
thúc khách hàng một cách quá đáng. Anh biết cách bỏ thêm ít chi phí một cách nhẹ nhàng
vào những hóa đơn cho thuê, nhưng trong quan hệ với khách hàng và các đại diện khác, anh
ta khá giống Pat Elizondo, cố gắng có được thứ mình cần bằng cách tỏ ra tế nhị, thâm thúy,
kiên trì, quyến rũ. Theo Pacetta, Bruno chưa sẵn sàng để quản lý một đội.
“Hãy nghe lời tôi, cậu không nhất thiết phải trở thành một chuyên gia dòng máy cỡ lớn để
nhắm tới vị trí quản lý bán hàng ở đây. Cậu có thể giữ nguyên vị trí hiện tại. Nếu cảm thấy
thoải mái, cậu có thể kiếm nhiều tiền và tham gia chương trình đào tạo quản lý bán hàng.”
“Tôi nghĩ đó là một lựa chọn không tồi,” Fred cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông không ở đây năm sau, Frank?” Bruno hỏi. “Tôi có thể đang đi
đúng hướng nhưng tôi cũng có thể bị từ chối nếu ông rời đi.”
“Con đường tương lai của cậu còn thênh thang lắm, Bruno ạ”, Frank nói. “Bên cạnh đó,
người thay thế tôi đánh giá cậu rất cao. Cô ấy nghĩ cho cậu có khi còn nhiều hơn cả tôi.”