“Nhưng người thay thế ông cũng có thể đi đâu đó khác. Tôi nghĩ mối quan tâm của tôi đó là
một ai đó hoàn toàn khác tới đây, ví dụ như Pat có vị trí tại Columbus còn ông thì rời đi sau
3 tháng nữa. Hãy đối mặt với nó, chúng tôi là những người trung thành.”
“Này này, nói thật nhé, tôi có lẽ sẽ ở đây lâu hơn cậu đấy,” Frank nói.
Fred chen vào với một nụ cười nở trên môi: “Tôi sẽ chết mất.”
Bruno hoàn toàn không để ý tới Fred. Nếu Fred có chết lúc này thì cũng không có mấy ý
nghĩa với Bruno. Điều này cũng không khiến Fred ngạc nhiên. Bất cứ khi nào ông nghĩ về cái
chết của mình, ông cũng hình dung ra một buổi tưởng niệm nho nhỏ với những cảm xúc lẫn
lộn, cả nước mắt và cảm giác nhẹ nhõm.
“Hai vợ chồng cậu cần phải đưa ra quyết định.” Frank nói. “Tiến về phía trước đi nào! Cậu có
thể tự gánh vác hoặc làm việc trong đội.”
Sau khi Bruno rời văn phòng của Pacetta, Fred nói luôn: “Anh nói đúng, Bruno đang sợi
hãi.”
Nhưng Fred sẽ làm gì đây? Khi nào thì Frank sẽ làm điều tương tự với ông? Sau hơn 20 năm
làm việc cho Xerox, Fred không biết có ai đang lên kế hoạch gì cho ông hay không. Liệu có ai
biết đến sự tồn tại của ông? Lo lắng là điều không thể tránh khỏi trong những ngày cuối
năm này, khi mà họ nên thúc ép ông đi vận động hành lang để lên chức vào đầu năm sau.
Thay vào đó, ông lại làm điều Pacetta muốn ông làm – cống hiến hết thảy để đảm bảo một
suất tới Palm Springs và giúp Pacetta hoàn thành chỉ tiêu. Nếu Pacetta không có bất cứ thứ
gì cho Fred vào năm sau thì thật quá tệ. Ông sẽ tiếp tục giữ vị trí này thêm một năm nữa.
Mọi việc thậm chí có thể tệ hơn. Ông có thể trở thành một người trông xe ở một nơi nào đó,
cũng có thể tình hình sẽ trở nên tốt đẹp hơn, ông không chắc lắm. Ông biết rõ mình đang bị
lợi dụng. Nhưng dù cho một phần nào đó trong con người ông muốn thoát ra thì phần còn
lại vẫn cảm thấy chờ mong bởi nó giúp ông bỏ thêm tiền vào túi.
Trên đường tới Johnny’s Grill, nơi họ gặp Nick Callahan vào bữa trưa, Fred biết rằng nỗi lo
lắng lớn nhất của Bruno không phải là đơn hàng này dù chuyến đi tới Palm Springs của
Fred hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Fred sẽ là người nắm vị trí chủ đạo trong buổi gặp hôm
nay và Bruno sẽ hỗ trợ ông. Bruno mặc bộ cánh Hugo Boss và mang đôi giày Ý hiệu Varese.
“Ông ta muốn cậu giữ vị trí chuyên gia dòng máy cỡ lớn.” Fred nói. “Tôi nghĩ cậu nên nhận
vị trí đó.”
“Tôi cũng muốn một đội của riêng mình.”
“Cậu không bị trói buộc với điều đó. Ông ta cần phải chắc chắn rằng những người khác cũng
cảm thấy hạnh phúc. Đó là một phần của công tác quản trị mà cậu chưa hiểu hết về nó. Tại
sao tôi lại không đưa hết những tài khoản tiềm năng nhất của tôi cho đại diện tốt nhất mà
tôi có là Bruno Biasiotta? Vì những người còn lại sẽ đói ăn hết nếu tôi làm vậy.”