“Tới Florida, lang thang trên các bãi biển một thời gian. Tôi chắc chắn sẽ đổi nghề. Tôi
không biết chính xác mình muốn làm gì,” ông nói. “Nếu có chuyện gì xảy ra vào tuần này, tôi
có thể thay đổi quyết định.”
Fred cảm thấy khá bồn chồn. Mỗi lần Bruno gọi điện cho ông ta, Callahan vẫn đang tiếp tục
công cuộc dọn văn phòng của mình, như thể ông ta sắp rời đi đến nơi. Nó giống như lời giãi
bày của Gerry Faust với Pat Elizondo ở Firestone rằng ông sẽ quay trở lại vị trí huấn luyện
viên Notre Dame nếu họ ngỏ ý. Trong một cuộc tình, bao giờ cũng có một bên yêu nhiều
hơn bên còn lại và đó quả là điều đáng buồn.
Sau khi đồ uống được mang lên, họ bắt đầu gọi sa lát. Khi đĩa sa lát được đặt lên bàn, mùi
thơm tỏa ra ngào ngạt nhưng có chút gì đó đăng đắng và mơ hồ một cách kỳ lạ. Fred cảm
thấy khó thở với hơi nồng đọng trong mũi. Có lẽ đó không hẳn là vấn đề của đĩa sa lát. Ông
đang tự vấn, độ tỉnh táo của ông cũng như mức độ lo lắng mà ông đang cảm nhận. Trong
giao dịch này, ông phải đối mặt với Nick Callahan, một người chẳng có gì để mất. Trong lúc
ấy, Nick đã nhấp ly Bloody Mary thứ hai và đó là một dấu hiệu tốt. Giao dịch này sẽ cần
nhiều hơn hai ly Bloody Mary trước khi tính tới cà phê và rượu cognac.
“Ồ! Nhìn đĩa sa lát này này!” Fred thốt lên. “Làm thế nào để phục hồi nền kinh tế đây? Chắc
chắn không thể hạn chế chi tiêu được.”
“Tôi cần phải tiêu rất nhiều tiền trong khoảng thời gian tới,” Callahan nói đùa với giọng điệu
có chút cay đắng về khoản phí nghỉ hưu sớm của mình.
“Điều khiến tôi sợ nhất khi rời Xerox đó là lương hưu, lợi nhuận sau khi chia hay bất cứ thứ
gì theo cách gọi của ông. Liệu còn gì tệ hại hơn thế sau từng ấy năm cống hiến cho công ty?”
Fred nói.
Fred và Bruno đang ngồi dựa vào tường tại một bàn tiệc sang trọng và lần đầu tiên Fred để
ý thấy ghế của họ thấp hơn so với Nick. Ông ta đang nhìn họ từ trên chiếc ghế cao hơn phía
bên kia bàn. Fred không thích thế. Như một nguyên tắc trong các tình huống bán hàng, việc
đặt mình cao hơn khách hàng, đứng cao hơn ở bên cạnh anh ta, ngồi cao hơn một chút so
với anh ta và nở nụ cười thân thiện là điều không tệ. Nhưng trong trường hợp này, có lẽ đây
là điều cần thiết. Nick đang là người nắm quyền kiểm soát ở đây, tại sao phải bận tâm về
những thứ đó?
Họ gọi món chính và các món ăn lần lượt được mang lên nhanh chóng. Các món ăn thực sự
rất ngon và đồ uống bắt đầu có những tác động nhất định tới cả 3 người. Tiếng nhạc jazz du
dương, những màu sắc tinh tế, những tia sáng mùa đông len qua cửa sổ, tất cả mọi thứ
dường như đều rất tuyệt vời và hài hòa. Họ sẽ bàn chuyện làm ăn nhưng có lẽ chưa phải lúc
này.
“Tôi sẽ thích khoảng thời gian nghỉ hưu,” Callahan nói, “sẽ không có bất cứ tên bán hàng
đáng ghét nào bám riết tôi nữa.”