“Họ có thể đang nghĩ cách loại bỏ anh, Fred ạ, bởi anh đang dần trở nên vô dụng,” Callahan
nói.
Họ gọi một ly Sambucca đen và Espresso.
“Những năm trước, tôi còn trẻ và khá kiêu ngạo,” Callahan nói. “Tôi có một gia đình. Tôi
muốn lên tới cấp độ thứ ba nhưng việc thăng chức ngày càng trở nên khó khăn. Những
người đàn ông da trắng ngồi ở đó và chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Họ nhìn thấy những
người xung quanh họ được đề bạt. Họ thấy những người phụ nữ được thăng chức. Trào lưu
lúc bấy giờ là tới Bờ Đông và thử vận may với trò xổ số. Thế rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Tôi không bao giờ được cất nhắc và thậm chí còn đánh mất gia đình của mình.”
“Chuyện đó cũng xảy ra với chúng tôi,” Bruno nói.
“Nó xảy ra với tất cả mọi người.”
Ly Espresso được mang ra trong một chiếc tách màu đen nhỏ xinh kèm một lát vỏ chanh
mỏng, một hỗn hợp đường trắng, nâu và một ít bột bánh quy. Ly Sambuca cũng được mang
ra ngay sau đó cùng với những hạt cà phê ở đáy cốc. Theo truyền thống, với một số lượng
hạt cà phê nhất định, bạn sẽ được tặng một món quà đặc biệt. Họ thường trêu đùa nhau về
điều đó và hào hứng kiểm tra xem mình có bao nhiêu hạt ở đáy cốc. Không ai có 4 hạt cả.
“Bốn là tử,” Callahan nói.
“Thế không có hạt nào thì sao?” Fred hỏi. “Tôi chẳng có hạt nào hết.”
Callahan rót ly Sambuca đen của mình vào tách Espresso tạo thành thứ hỗn hợp thoang
thoảng mùi cam thảo nhẹ nhàng.
“Espresso rất ngon nhưng hơi đặc,” Callahan nhận xét.
“Ông vẫn khá phong độ ở tuổi của mình, điều đó thật đáng ngạc nhiên,” Fred nói.
Họ hỏi người bồi bàn tên chính xác của chai Sambuca. Nó được gọi là Opal Nera. Ông tới
quầy bar và lấy thêm một chai nữa. Nick nói rằng ông nghĩ chính xác thì phải là Opal Negra
nhưng chắc họ đã đổi tên vì một lý do nào đó. Sau đó, Fred nhẹ nhàng đẩy câu chuyện sang
một hướng khác.
“Ông muốn ở lại Cleveland sao?” Fred hỏi.
“Có lẽ tôi sẽ rời đi. Tôi đang hẹn hò một phụ nữ ở Cleveland. Cô ấy rất buồn nhưng không
định nói ra. Và tôi cứ rời đi như thế thôi.” Nick nhìn chằm chằm vào chiếc ly trống rỗng và
thêm vào với chất giọng rầu rĩ: “Tôi quá mệt mỏi với việc ngồi đếm những hạt cà phê rồi.”
Những điều Nick nói có ảnh hưởng không nhỏ tới Fred, nó khiến ông nghĩ về cuộc đời mình
những năm vừa qua. Ông đã quá mệt mỏi với việc phải lo lắng xem liệu cuộc đời ở Xerox có
khá khẩm hơn được nữa không, mệt mỏi chờ đợi để nhìn thấy 4 hạt cà phê trong tách của