“Chúng tôi ở đây chỉ với mục đích giúp ông tiêu tiền một cách khôn ngoan thôi,” Fred nói.
“Tôi sẽ rất vui nếu chúng ta có thể đồng thuận.”
“Cả tuần nay, tôi đã không ngủ nhiều hơn một tiếng rưỡi mỗi ngày. Anh có biết tôi đang trải
qua những gì không? Tôi nên làm thế này hay làm thế kia? Tôi đã viết những điều tốt và
không tốt lên một mảnh giấy.”
Fred đã định chen vào: “Chúng tôi gọi đó là phương pháp Ben Franklin, Nick ạ. Ngày nào tôi
chẳng làm thế.”
“Và đó không phải là vấn đề. Đi hay ở hoàn toàn không quan trọng. Anh có thể nhận ra
những người giống như tôi ở Bedford. Anh có thể nhìn thấy sự nhẹ nhõm hiện trên gương
mặt họ. Trong năm năm vừa qua, tôi đã luôn đưa ra những quyết định sai lầm, sau đó tôi
nhận ra mình nên làm điều ngược lại thì tốt hơn. Khi tôi ly dị, thay vì suy nghĩ bằng đầu, tôi
bắt đầu tư duy bằng trái tim. Nếu tôi có nhiều tiền hơn, có lẽ cô ấy đã không bỏ đi.”
Trong khoảnh khắc, Callahan nghe chừng có vẻ muốn rời Bedford nhưng sau đó thì mọi thứ
lại biến thành không phải là ông ta muốn mà họ đã đá ông ta đi. Đôi khi việc nhận ra sự
khác biệt là điều rất khó khăn. Mái tóc của Callahan đã bạc khá nhiều. Trông ông thật mỏng
manh trong bộ âu phục kẻ sọc, như thể đống quần áo đó sẽ sớm trở nên vô nghĩa với ông.
Có một cảm giác lỗi thời len lỏi trong từng thớ vải của những món đồ ông đang mặc. Khi
dừng lại để nghĩ về điều ông định nói, ông rít không khí nhẹ nhàng qua các kẽ răng giống
như cách bày tỏ sự phản đối của người Nhật. Ở Nhật, họ không nói bằng từ ngữ mà đơn
giản chỉ bằng tiếng rít qua kẽ răng như vậy. Fred bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
“Nếu anh không muốn thăng chức, anh sẽ không thể hiểu được điều tôi muốn nói.”
“Chính xác!” Fred đáp lại. Ông hiểu điều Nick muốn nói. Ông không muốn trèo lên những
bậc thang sự nghiệp ấy và ông luôn thờ ơ với chúng.
“Tôi muốn được thăng chức tới mức tôi đã đánh mất cả gia đình mình. Thế rồi sếp của tôi
nói rằng ‘Anh có thái độ làm việc không tốt’. Và rồi tôi vẫn phải ra đi. Vấn đề là các công ty
không hiểu rằng có những người chỉ thích thú với công việc hiện tại họ đang làm.”
“Tom Grohl? Người phụ trách tài chính của chúng tôi? Ông ta rất yêu công việc đang làm.”
Fred nói. Grohl là một người đàn ông thành thục, nhã nhặn và dễ chịu. Ông ta đang làm rất
tốt công việc của mình. Ông ấy đã tìm thấy thứ giống như một nơi nghỉ chân với bóng cây
râm mát, tách biệt khỏi mọi ồn ào, thị phi, nơi ông có thể chờ nghỉ hưu trong yên bình. Ông
có thể vào văn phòng của Fred và không ngừng cập nhật thông tin về sự nghiệp của cháu
trai ông, tay trống của nhóm Nirvara – nhóm nhạc đang nổi tiếng và danh tiếng không
ngừng vượt ra khỏi biên giới Seattle. Cậu ta 22 tuổi và Grohl nói rằng nhóm nhạc đã kiếm
được 4 triệu đô-la từ tháng Chín. Cậu ta đang được công nhận là tay trống nổi nhất trong
nền âm nhạc đương đại. Cậu ta đi diễn khắp châu Âu, xuất hiện trên chương trình trực tiếp
Saturday Night. Cậu ta đã tìm thấy nơi mình thuộc về. Và Grohl cũng đã tìm thấy “cõi niết
bàn” của riêng ông.