“Phải, phải, phải!” Bruno nói.
Fred bắt đầu kể câu chuyện về 10 phút cuối cùng trong một trận đấu tranh giải những ngày
ông còn chơi bóng chày. Họ đang lái xe qua một trong những khu tiêu điều nhất của thị trấn,
những cửa hàng trống không, hàng rào thép gai chằng chịt với những cái bóng bơ vơ, tĩnh
mịch. Quán bar kèm đồ ăn sang trọng này lại nằm trong khu tan hoang nhất của thị trấn. Khi
bước vào, quán bar hệt như một cảnh lãng mạn trong bộ phim Bác sĩ Zhivago với hơi ấm và
mùi hương nồng nàn, tạo cảm giác mời gọi hơn hẳn ở Trinidad hay Monaco.
“Tôi đoán anh phải có mặt trong trận đấu đó phải không Fred?” Bruno bình luận về câu
chuyện bóng chày của Fred.
“Tôi có quần áo thể thao. Cậu có muốn chơi bóng trong nhà tối nay không? Tôi sẽ tóm lấy
cậu và đi thẳng tới sân bóng rổ. Tôi sẽ tóm cổ cậu.”
“Tôi muốn chơi và đánh cược 100 đô-la,” Bruno hào hứng.
“Tôi là người trả tiền cho bữa trưa, phải không?” Fred hỏi “Một khi nói không, họ sẽ không
bao giờ thay đổi suy nghĩ. Ông ta có biết tôi đi với cậu không đấy?”
“Không!”
“Ồ! Không biết sao? Tôi nghĩ là năm sau cũng nên. Năm nay mọi thứ thật tồi tệ. Tôi không
thể chịu đựng được nữa,” Fred chán nản nói.
Johnny’s tạo cảm giác ám ảnh về những tên cướp thấp hèn ở bang Ohio – những kẻ đang cố
cải tà quy chính và mong muốn thay đổi để hình ảnh của mình trở nên đẹp đẽ hơn. Trong
những căn phòng riêng, những bức tranh treo tường trông giống như tác phẩm mới của
Rousseau nghiện ngập. Trên sàn nhà, tấm thảm giả da báo rẻ tiền khiến người ta có cảm
giác nó vừa được lôi về từ căn nhà đổ nát của Pee-Wee Herman hay hậu trường video âm
nhạc của B-52. Tiếng nhạc jazz vang lên nhẹ nhàng trong bầu không khí ấm áp. Nick
Callahan đang ngồi đợi họ ở một bàn gần cuối phòng. Ông mặc bộ âu phục màu xám quen
thuộc cùng chiếc áo sơ mi hơi nhàu, dáng vẻ của ông thể hiện rõ sự thiếu quan tâm tới vẻ
ngoài.
“Ông có tin gì mới không?” Bruno hỏi một cách lịch sự về việc Nick Callahan có rời công ty
Viễn thông Bedford hay không.
“Chẳng có tin nào tốt cả,” Callahan nói. “Tôi không thể tin được mình sẽ rời đi vào tháng
Một tới.”
“Ông đã có khoảng 27 năm ở đó phải không?” Fred hỏi.
“Phải!” Callahan trả lời và họ cùng gọi đồ uống.
“Ông định làm gì tiếp theo?”