“Khi nào thì các anh muốn lắp đặt nó?” Nick hỏi.
“Ngày đầu tiên của tháng.”
“Không!”
“Hãy nghe chúng tôi nói,” Fred năn nỉ.
“Không!”
“Hãy nghe đã nào!”
“Không. Không thể nào. Tôi sẽ không làm thế. Hãy mang nó đi chỗ nào khác, nhà kho chẳng
hạn và giữ nó ở đấy. Hãy vứt nó ở văn phòng của các anh. Các anh chưa có đơn hàng đâu
đấy. Các anh có thể chuyển nó tới gara của Haywood? Anh ta có gì ấy nhỉ? Chiếc 280Z phải
không?”
“Phải, một chiếc 280Z.”
“Tôi sẽ nói với các anh ngay bây giờ. Tôi vẫn chưa ra quyết định về đơn hàng,” ông nói. “Tại
sao các anh nghĩ là tôi quan tâm tới các anh?”
Fred hít một hơi dài.
“Chúng tôi đang cầu xin ông. Chúng tôi đang quỳ gối trước ông đây. Ông hãy nói thẳng ra đi
nào,” Fred đề nghị.
“Anh muốn tôi nói thẳng ra? Được thôi!” Callahan nói. “Thật bực mình. Các anh cho tôi
những 2 tháng. Các anh đáng ra nên làm điều này từ 6 tuần trước, đó là điều tôi muốn nói.
Nó khiến tôi bực mình. Tôi không thích những người bán hàng thúc ép khách và tôi không
thích sếp của các anh. Đó là một tên ma cô đáng ghét nhất tôi từng gặp.”
“Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này,” Bruno nói.
Fred thực sự tò mò về mối hận thù của Callahan với Pacetta nhưng ông biết hoàn toàn
không nên gợi chuyện đó vào lúc này. Người đàn ông này không còn đủ thời gian trong sự
nghiệp của mình, kể cả bữa ăn này, để có thể thay đổi cách nghĩ của ông ta về tính cách hay
cách ăn vận của Pacetta hay bất cứ tổn thương nào Pacetta đã gây ra cho ông ta trước đây.
Tốt nhất là không biết và không nói về nó, cứ lòng vòng xung quanh nó là được. Đôi khi bạn
cần phải cố gắng nhanh chóng hướng cuộc nói chuyện tới những thứ đáng quan tâm hơn.
“Tôi không thích bị thúc ép,” Callahan nói.
“Tôi thường thích thổi còi toe toe thúc giục nhưng giờ thì không. Ông đã chi rất nhiều cho
Xerox,” Fred nói.