“Lấy nó và giấu nó đi, thế là xong,” Callahan nói.
Ông ta đang trở nên cứng đầu và vô cảm. Họ đã đi xa hết mức có thể. Họ sẽ phải tìm ra cách
để chiếc máy được sao kê như đã được lắp đặt. Họ đã có đơn hàng và nó sẽ được tính vào
tổng doanh thu cuối năm. Nếu Fred có thể làm Pacetta vui vẻ với việc lắp đặt, đó sẽ là một
thành công lớn. Dù sao ông cũng không thể làm gì khác được. Ông vẫn kiếm được tiền dù
chiếc máy có được lắp đặt trong năm nay hay không. Đây là cách duy nhất ông có thể làm
cho Pacetta mà không mạo hiểm công việc của chính mình.
“Hãy cầu trời rằng tôi sẽ không quyết định ở lại Bedford trong 4 ngày tới,” Callahan nói.
“Ở lại đi. Đó là điều tuyệt vời!”
“Anh nghĩ rằng anh có nhiều vấn đề trong cuộc sống hay sao?”
“Đời là một cuộc chiến mà,” Fred nói một cách triết lý.
Bruno đang viết những ý tưởng của mình lên tờ giấy lót bàn trong khi Callahan nói chuyện
bằng chiếc bút của tay bồi bàn. Sau đó, anh ta xé góc giấy ra, gập lại và cho vào túi áo. Họ đi
tới một quán bar, dành khoảng một tiếng nữa ở đó nói về việc Callahan sẽ làm gì sau khi
ông ta rời đi. Họ nói chuyện về những giai đoạn đau khổ khác nhau khi đối diện với sự mất
mát – chối bỏ, giận dữ và buông tay. Họ nói về sự thật rằng thất nghiệp cũng không khác gì
việc ly hôn hay một người nào đó trong gia đình ra đi vĩnh viễn. Callahan nói rằng ông
muốn làm nghề mộc và bây giờ ông đã có thời gian cho nó.
Fred hỏi Nick có muốn thử làm một vài thứ ở nhà ông không. Fred có tất cả các dụng cụ.
Nick có vẻ thích ý kiến đó. Đó là đòn cuối cùng khép lại giao dịch – một cử chỉ thể hiện tình
bạn chân thành. Không phải việc nghiên cứu hay những mánh khoé tài chính, không phải áp
lực thời gian hay sự khao khát làm hài lòng sếp, tất cả chỉ phụ thuộc vào định nghĩa sự
trung thành của một người đàn ông nóng tính. Với đề nghị làm đồ gỗ của mình, Fred đã
củng cố thêm giao dịch mà ông có. Sau khi uống vài ly với nhau, họ nói lời tạm biệt, không
chỉ là câu tạm biệt đơn thuần mà là dấu chấm hết cho quan hệ cộng tác nhiều năm của họ.
Khi ngồi trong xe với Bruno, Fred như tỏa sáng.
“Chúng ta sẽ phải lách luật,” Fred nói với Bruno, sau đó ông mỉm cười, vừa tức giận lại vừa
ngưỡng mộ Nick Callahan.
Họ vui sướng đập tay nhau.
“Tôi hy vọng rằng đơn hàng này sẽ đưa ông vào danh sách President’s Club, ông bạn,”
Bruno nói. Dĩ nhiên là nó sẽ giúp ông làm được điều đó.
“Tôi nợ cậu,” Fred trả lời một cách phấn khích.
Khi bạn bán hàng, mọi thứ đều có ý nghĩa riêng của nó. Ông đã làm gì? Chẳng gì cả, hoàn
toàn chẳng làm gì hết. Ông đi ăn và nói chuyện với một người đàn ông khác cùng thời với