SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 165

Một, một buổi lễ long trọng vào tháng Hai và chuyến đi tới Palm Springs vào tháng Năm. Tất
cả đều bị trì hoãn, chẳng có một sợi dây cảm xúc nào giữa chiến thắng và hào quang. Bên
cạnh đó, Frank vẫn phải lo lắng về chi nhánh hạt thêm một tuần nữa và dù có tặng Fred một
nụ hôn bóng bẩy lên trán, ông vẫn không có thời gian để hỏi Fred: “Anh đã làm như thế nào
vậy, Fred? Làm thế nào anh có thể lọt vào danh sách President’s Club hằng năm trong suốt
một thập kỷ qua? Anh là một người hùng, Fred ạ. Anh thực sự là một người hùng!” Nếu có
thể nghe những lời nói đó từ Frank, tất cả những lo lắng, vất vả, những cuộc điện thoại, gặp
gỡ, chốt giao dịch trong suốt một năm nay thực sự đáng đồng tiền bát gạo đối với Fred. Và
trong buổi tối chiến thắng như hôm nay, ông sẽ lại tự hỏi đây có phải là tất cả những gì ông
mong muốn trong đời, chốt hết đơn hàng này đến đơn hàng khác trong suốt một năm trời
và cuối cùng nhận được một chuyến du lịch làm phần thưởng vào mùa xuân. Dĩ nhiên, phải
kể tới tài khoản ngân hàng của ông nữa, nhưng đôi lúc những nhân viên tại American
Express, Visa hay MasterCard luôn coi tiền của ông là điều dĩ nhiên.

“Vậy bố sẽ vào danh sách President’s Club phải không?” Christopher hỏi ông.

“Phải!”

“Hừ”, con trai ông lên tiếng. Cậu chẳng thích thú gì khi nghe về kế hoạch đi chơi của bố cậu.
Cậu đang đi đôi giày bóng rổ mới.

“Tại sao con lại mua đôi giày mới này vậy?” Fred hỏi, cảm thấy đáng lo về những khoản chi
mới, nhất là khi Giáng sinh đang tới gần. Ông tự hỏi tại sao chúng lại không được nhét trong
những hộp quà dưới cây thông.

“Chúng rất đẹp!” Kylene nói.

“Không hề. Cổ của chúng quá cao.”

Kathy nhìn chồng mình và mỉm cười. Dù họ có tiêu tiền kiểu gì, tất cả mọi thứ họ mua đều
có vấn đề gì đó. Fred để ý ánh nhìn của Kathy và ông nhận ra cơ hội để chuyển hướng cuộc
nói chuyện.

“Được rồi, con nói đúng. Chúng rất đẹp!” Fred nói. Ông như muốn ngã xuống sàn và nhắm
mắt lại. Ông đang đau đầu khủng khiếp. Ông đã thành công. Ông đang lờ vờ như một tên say
rượu. Với chất giọng mệt mỏi xen lẫn tự hào, ông nói: “Này Kathy! Anh đã uống hai ly
Bloody Mary, hai ly Gin và một ly Samuca. Anh thực sự lâng lâng rồi. Anh đau đầu quá.”

Ông tự hào về nỗi đau mà ông đang phải chịu đựng. Ông thật sự kiệt sức và đó là một thành
tựu, là cái giá ông sẵn sàng trả để chốt giao dịch với Bedford. Ông gục ngã trong chiến thắng
trên chiến trường. Đó là kiểu chiến thắng mà huấn luyện viên Lombardi yêu thích.
Lombardi chắc chắn sẽ thích. Nhưng có ai trong số hai bọn họ để ý tới vợ mình? Kathy cũng
đang cảm thấy đau đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.