6.
Một vài quản lý khác vẫn đang chờ đợi để có được chuyến đi tới Palm Springs, họ vẫn hy
vọng những điều kỳ diệu sẽ tới. Vài ngày trước Giáng sinh, Rob Onorato phát hiện ra ông ta
không thể nuốt được. Ông ta nói với Fred rằng ông ta quá lo lắng tới mức không thể kiểm
soát cơ họng của mình. Rõ ràng điều đó còn hơn cả nói quá. Rob trông khá tàn tạ, mắt ông
sưng vù, trông ông mất tập trung và khổ sở.
Vào một buổi sáng trước khi Fred dự định chốt hợp đồng với Goodyear, Rob mời ông vào
văn phòng của mình. Chiếc khí cầu màu hơi xám của Goodyear treo trên trần trông có vẻ đã
bị xịt hơi. Một tấm poster in hình chiếc Porsche được gắn trên tường phòng Rob, một kiểu
kích thích tưởng tượng, một cái nhìn vắn tắt về những khả năng trong cuộc đời con người.
Những tấm ảnh nhỏ của vợ và con cái ông cũng phục vụ mục đích tương tự, nhưng có vẻ
khá khó khăn khi cố gắng gắn những khuôn mặt ấy với con số doanh thu hằng năm. Điều đó
dễ dàng hơn nhiều so với một chiếc Porsche màu đỏ. Họ nói chuyện về năm tiếp theo,
những nhiệm vụ mà mỗi người sẽ phải đảm nhận. Rob đã không ăn trong nhiều ngày, đó là
vấn đề nghiêm trọng. Rob sống vì thức ăn. Ông gắn tất cả mọi người, các thành phố, các
bang và châu lục với cái miệng của mình. Ông nhớ những ngày quan trọng bằng cách nghĩ
lại loại bánh kẹp ông ăn ngày hôm đó. Khi Rob ngừng ăn, tất cả mọi người thường tránh xa
ông và để ông làm bất cứ thứ gì ông muốn.
Mặt trời đang chiếu những tia sáng rực rỡ qua cửa sổ phòng Rob. Những nếp gấp trên áo
ông tạo nên những khoảng tối dưới ánh sáng ấm áp. Rob đang dựa người vào ghế, nói
chuyện một cách nhẹ nhàng và khá bình tĩnh, ông làm điều mà Fred chưa từng thấy trước
đây. Rob nói chuyện một cách nghiêm túc về những thay đổi trong công việc. Rồi đột nhiên
ông ta biến thành tên khùng nhảy loi choi một cách hoảng hốt. Khi nhìn xuống chiếc áo của
mình, ông bật khỏi ghế và bắt đầu chạy lòng vòng xung quanh bàn. Ông phát ra những tiếng
gầm gừ từ cổ họng, ông bắt đầu hét toáng lên và đập thùm thụp vào ngực. Hai thứ gần như
chẳng liên quan gì tới nhau – tiếng tru của động vật và bộ quần áo lịch sự ông đang khoác
trên người. Fred lùi lại, cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng. Rồi đột nhiên, Rob buông tay, thở hắt
ra và ngã xuống ghế, giống như một con búp bê vừa thoát khỏi tay của đứa trẻ hư. Ông vẫn
không ngừng hổn hển. Ông nói với Fred rằng ông nghĩ có một con nhện đang bò lên người
ông.
Đó là một hiện tượng mới của tháng Mười hai. Đến bao giờ thì những điều kỳ lạ vào cuối
năm này mới kết thúc? Đó là điều Pacetta muốn từ người của mình sao? Liệu ông ta có thực
sự muốn đẩy họ khỏi giới hạn bình thường của cuộc sống khi mà sự bất mãn trở thành sự
điên rồ, khi những quy luật thông thường của vật lý, nhận thức và niềm tin bị loại bỏ? Để
làm gì? Để bán thêm một vài chiếc máy photocopy và thắng giải Big Game? Ông ta thực sự
muốn truyền cảm hứng cho mọi người để họ làm việc chăm chỉ và quan tâm quá nhiều tới
số phận của những đơn hàng, tới Big Game đến mức họ tự huyễn hoặc nỗi lo lắng và sợ sự
thất bại? Fred và Rob có khá nhiều điểm tương đồng. Họ muốn làm mình kiệt sức để thể
hiện sự tận tụy và hy sinh. Họ thích nghĩ rằng việc bán hàng đã khiến họ bị khủng hoảng
tinh thần. Họ muốn nhìn mọi thứ một cách tuyệt đối. Họ có thể sẽ tự cười bản thân mình