trong khi thưởng thức vài ly bia và tự nhắc nhở bản thân rằng dù sao đi nữa họ cũng không
phải một trong số những người sống trên hoang mạc, ăn côn trùng và tìm kiếm ánh sáng
trong hang tối. Một vị thánh gầy gò có lý do hợp lý để tưởng tượng có thứ gì đó đang bám
lấy nút áo anh ta. Nhưng đối với một nhân viên bán hàng thiết bị văn phòng, điều đó thật
khó hiểu và không phù hợp.
Sau cuộc nói chuyện với Rob, Fred phát hiện ra rằng Libby muốn ông ta phải làm việc. Đây
là hình phạt dành cho ông, đã đến lúc ông trả nợ cho Libby – trả nợ cho đơn hàng 10 chiếc
máy. Ông không ngần ngại chuyện đó vì ông muốn củng cố đơn hàng của Crawford
Manufacturing.
Bề ngoài, Libby không thích cách các nhân viên di chuyển đống máy photocopy của cô ta. Cô
muốn một người bán hàng giúp cô chuyển chiếc máy vào đúng chỗ trong toà nhà. Diane
không có sức khỏe để làm việc ấy và dĩ nhiên trách nhiệm được chuyển sang Fred. Vào buổi
chiều, Fred tới và thấy chiếc máy photocopy mới trong hành lang, vẫn còn nguyên trong
thùng, gần một đống những thứ lổn nhổn khác. Ông tựa một chân đằng sau chiếc máy và bắt
đầu kéo nó về phía trước. Những chiếc bánh xe kêu kèn kẹt khi chiếc máy được kéo lê qua
thảm văn phòng, hành lang và khu vực lễ tân. Cánh cửa kính của khu vực kỹ thuật bị khóa.
Nhân viên lễ tân đưa cho ông một con dao và nói: “Ông có thể mở cửa bằng cái này. Hãy thử
đi!”
Ông loay hoay với con dao một lúc lâu trước khi mở được cánh cửa ra. Mồ hôi ông túa ra
như tắm và ông không ngừng thở hổn hển, cố tránh không đâm phải đài phun nước trên
đường đi. Ông chưa bao giờ dùng dao để mở cửa và điều đó khiến ông thấy mình thật giống
một tên trộm. Trong lúc này, ông gần như có thể nghe thấy Libby thì thầm: “Đây là cái giá
phải trả cho thỏa thuận của Citadel. Chúng ta hòa nhau rồi nhé, Fred.”
Ông để chiếc máy trong phòng ăn trưa, nơi nó sẽ được lắp đặt thế chỗ một chiếc cũng mới
chẳng kém chiếc Fred vừa kéo lê vào. “Đó là cách chúng tôi làm kinh doanh,” Pacetta chắc
chắn đang ngâm nga câu hát này, đó là một khung cảnh tuyệt đẹp. Một chiếc máy mới thay
thế một chiếc máy rõ ràng là vẫn còn mới. Fred thực hiện nhiệm vụ của mình, ông chấp
nhận hình phạt, không than thở với ai về điều đó. Ông thực hiện nhiệm vụ và thế là xong.
Nhưng trên đường về văn phòng, khi ở trong xe một mình, ông bắt đầu độc thoại. Với
những ngọn đồi, cánh rừng và thảm cỏ xanh vụt biến mất sau lưng ông, với những chiếc xe
ô tô ông vừa vượt, ông tự nói chuyện với chính mình, với những bóng ma của những người
không có trong xe, với những người đã ám ảnh ông suốt cả năm nay – Larry, Frank, Nancy
và tất cả. Ông trút hết tất cả những căng thẳng tích tụ từ tháng Tám, Chín, Mười, Mười một
giống như Rob đã làm – tưởng tượng nỗi sợ hãi của ông như một con nhện đang bò lên nút
áo sơ mi của mình. Ông nói trong khi lái xe và nhái cả giọng những người khác nữa, ông giả
vờ nói chuyện với họ trong khi độc thoại. Đó là những đoạn hội thoại dài, không ngừng nghỉ
chừng 5, 6 phút.
“Vậy vấn đề là gì Larry? Họ đang xây một tòa nhà, Fred ạ. Tôi phải đợi tòa nhà xây xong thì
mới có thể lắp đặt máy móc được. Được rồi, Larry. Được thôi. Gì cơ, 3 năm nữa? Tại sao
Bruno lại ốm? Cậu ấy mới 28 tuổi. Tôi ở đây, phải không. Tôi bị đau họng. Bụng tôi cũng đau