nữa. Tại sao tôi lại ở đây? Ông là một thằng khốn, Fred. Hãy cùng phỏng vấn những ứng
viên mới. Tôi muốn Sal. Tôi muốn Serena. Không. Thế tại sao tôi lại phải phỏng vấn họ, hả
Frank? Tôi muốn Pat tham gia vào buổi phỏng vấn, Fred. Tại sao? Cô ấy sẽ trở thành quản lý
chi nhánh mới sao? Pat chẳng liên quan gì tới buổi phỏng vấn của tôi. Tại sao? Tôi không
quan tâm. Tôi thực sự không quan tâm. Đây rồi, Larry. Đây rồi (ông bắt đầu nhái giọng một
khách hàng mà Larry muốn ông đi gặp). Fred, tôi gọi ông ta và ông ta không ở đó. Fred! Có
đột phá! Một bữa ăn! Có vẻ như ông ta muốn hỏi về chiếc 5100. Phải, chắc chắn rồi Larry.
Didjya? Ông có hỏi không? Ông có hỏi câu hỏi trực tiếp nào không? Ông có hỏi liệu họ có
muốn nó không? Không? Ồ, tại sao lại thế? Không có cơ hội nào cả, Fred ạ. Tôi đã rời đi.
Chúa ơi! Đội hệ thống in sắp đặt bữa trưa và họ muốn ai đó làm chủ cuộc nói chuyện. Đó là
tất cả. Ông đã làm gì vậy, Larry? Tôi không nghĩ đó là thời điểm tốt để đặt câu hỏi, Fred. Tin
nhắn nói rằng anh ta sẽ chỉ cho chúng ta 30 phút. Chắc chắn có câu trả lời ở đó đấy, Larry!
Ông có mù không? (Ông ho vài lần, không thể nói tiếp được và sau đó hồi phục lại tinh
thần.) Đó là câu trả lời của ông! Chỉ nửa tiếng đồng hồ! Chào, Larry. Ồ, ông đã có đơn hàng?
Ồ, tôi có đơn hàng vào lúc 12 giờ 59 phút ngày 31 tháng Mười hai. Bây giờ, Fred, hãy vận
chuyển chiếc máy trong năm nay. Được thôi, Larry. Frank muốn đi tiệc tùng cho tới 3 giờ
sáng. Ông nghĩ tôi muốn đi tiệc tùng sao? Tôi nghĩ những bài hát rất hay, Frank, nhưng tôi
muốn về nhà. Ông đã nắm đầu tôi suốt 12 tháng. Tôi sẽ rất vui nếu có thể nghỉ hưu ngay bây
giờ. Tôi muốn bước vào văn phòng với một tờ giấy trên bàn. Tôi đang chờ đợi ngày đó. Đó
không phải cách cuộc sống nên diễn ra. Nhưng đúng là thế đấy. Đó không chỉ là vấn đề của
Frank. Kể cả những luật sư cũng cần phải có hạn chót để hoàn thành công việc. Nancy có
đang làm việc không? Nancy đi đâu rồi? Đi mua sắm quà Giáng sinh sao? Nancy? Cô đã có
một năm nhọc nhằn để kiếm 90.000 đô-la phải không? Tôi có thể sẽ kết thúc đời mình với
công việc gác cửa ở bãi đỗ xe. Tôi có linh tính rằng đó là chuyện sẽ xảy ra. Tôi có thể cảm
nhận được điều đó. Một nhân viên tại bãi đỗ xe.”
Ông là một người thành công. Ông vẫn lặp đi lặp lại mọi việc hằng năm trong suốt một thập
kỷ qua. Ông biết cách thực hiện những công việc đó như thế nào. Chẳng có gì bí mật cả. Ông
sẵn sàng làm mọi thứ để có và chốt được các thỏa thuận. Đó là tất cả những gì họ làm. Frank
đã làm thế, ông cũng vậy. Tất cả những người giỏi nhất của ông cũng thế. Họ hy sinh sức
khỏe và trí tuệ của mình trong các buổi gặp gỡ khách hàng, hoàn thành nhiệm vụ của họ và
sau đó vào tháng Một, họ lại tự chấn chỉnh bản thân và bắt đầu lao vào guồng quay. Năm
này qua năm khác, mọi thứ dường như không bao giờ kết thúc trừ khi anh được cất nhắc
hoặc bỏ cuộc. Mọi người cố gắng vượt chỉ tiêu càng nhiều càng tốt, kiếm nhiều tiền dù cảm
giác thành tựu có vẻ không nhiều. Song, họ vẫn không ngừng cố gắng, trở thành con nghiện
của Pacetta với niềm tin rằng họ đang làm những việc quan trọng hơn nhiều so với việc
kiếm tiền. Hết lần này đến lần khác, Fred đã tìm được chiếc Chén Thánh của mình trong các
giao dịch với Wellco, Smith Brewer và Viễn thông Bedford. Ông đã nhấp thứ thuốc trường
sinh từ Chén Thánh và cảm thấy đỉnh cao của sự hưng phấn, sự sống sau mỗi đơn hàng
được chốt thành công. Ông có thể tận hưởng sự dư dả của cuộc sống từ những cuộc đua, các
nhiệm vụ thành công dưới hình thức những tấm séc, hoa hồng và tiền thưởng. Nó sẽ đảm
bảo cho cuộc sống gia đình ông thêm một năm nữa. Nhưng cách làm việc của ông đang trở
nên lỗi thời. Ông không muốn tiếp tục việc bán hàng kiểu thúc ép của mình mỗi khi tuyết
bắt đầu rơi cho tới cuối đời. Dù cho có thành công, ông cũng chẳng cảm nhận được chút
niềm vui nào. Năm mới sắp đến gần, lạnh lẽo và trơ khấc với vô vàn khó khăn đang chờ họ ở