phía trước. Ông muốn mọi thứ khác đi. Ông muốn sống một kiểu đời sống khác. Ông muốn
trở thành một người khác.
Những ngày cuối cùng của tháng Mười hai, sau khi Fred thúc đội của mình lên tới đỉnh
điểm, nếu không muốn nói là quá giới hạn, tất cả những người còn lại cũng làm việc một
cách điên cuồng để đạt mục tiêu, có vài người thành công, số còn lại thì không. Một đại diện
đã đặt sẵn một xe tải vận chuyển sau khi cô ta đến gặp khách hàng − người vẫn chưa quyết
định sẽ ký hợp đồng. Cô nói chuyện với khách hàng, ông ta liếc mắt ra ngoài cửa sổ trong
buổi gặp và nhìn thấy xe tải của Xerox ở bên ngoài tòa nhà. Ông ta quay lại nhìn cô và nói:
“Đừng cầm đèn chạy trước ô tô có được không?” Thường thì nó khá hiệu quả.
Những đại diện khác đưa cho khách hàng của mình những lá thư bảo đảm, họ có quyền trả
lại chiếc máy mà không mất gì nếu sau vài tháng dùng thử họ không thích hoặc không thể
chi trả cho chúng. Pacetta sử dụng kỹ thuật này để chốt một đơn hàng khổng lồ với một
trong những khách hàng lớn nhất của chi nhánh giúp cả Cleveland vươn lên đỉnh cao trong
phút chót. Đó là cách tuyệt vời để lắp đặt những chiếc máy trước khi tháng Mười hai kết
thúc, nhưng nếu những đơn hàng này rơi rụng sau 3 tháng hoặc 1 năm sau, sẽ không ai còn
nhớ tới những sợi ruy băng vàng, những buổi liên hoan hay lễ kỷ niệm vào tháng Một hay
tháng Hai nữa. Nhiều đại diện và quản lý đã có vị trí của mình trong danh sách những người
chiến thắng tại các buổi lễ trao thưởng và một vài trong số họ đã có một vị trí mới sau đó.
Đối với Pacetta, ông làm những gì cần thiết để đảm bảo vị trí của mình hoặc ít nhất là trông
có vẻ như thế trước khi năm mới gõ cửa.
Trong suốt cả tuần, kể cả vào thứ Bảy, mọi người đều làm việc tới tối muộn để chốt các đơn
hàng. Pacetta có mặt ở khắp mọi nơi, trên tầng, dưới sảnh, đi gặp khách hàng, gọi điện
thoại. Dù Fred hoàn toàn có thể nghỉ ngơi và tận hưởng chiến thắng, ông cũng năng nổ như
những người xung quanh. “Nếu chơi cá cược, anh nghĩ xem khi nào thì Fred sẽ chết?” Pat
Elizondo hỏi chồng. “Bất cứ khi nào, theo như anh nghĩ thì là như thế.” Một đại diện của Pat
đã cầu xin cô đuổi việc mình, như thể điều đó sẽ giúp cô ta thoát khỏi nỗi đau. Pacetta bước
ra khỏi văn phòng, đặt tay lên vai cô ta và khuyên nhủ cô ta đừng làm thế như thể ông ta
đang khuyên cô đừng nhảy từ cửa sổ tầng 20 vậy.
Khắp mọi nơi, các đại diện đều vội vàng thực hiện những thỏa thuận vào phút chót với
khách hàng. Pat cũng phải đi gặp khách hàng đột xuất tại Akron, nơi một khách hàng của cô
từ chối lắp đặt một chiếc máy. Khi cô bước vào văn phòng của ông ta, ông ta bắt đầu gào
thét: “Đám nhân viên bán hàng các người đều cùng một giuộc! Tất cả những gì các người
cần là ném những chiếc máy đi! Tôi sẽ không làm như các người muốn đâu!” Cô nhìn ông ta
một cách bình tĩnh, cô biết chỉ còn vài ngày nữa là một năm của cô sẽ chấm dứt. Cô nói:
“Những người như ông cũng giống nhau cả thôi. Tất cả những gì ông quan tâm chỉ là tiền
hối lộ.” Mặt ông ta chợt tái xanh, ông ta ngồi dựa vào ghế và nhanh chóng hoàn thành thỏa
thuận, họ đã có đơn hàng. Vài tháng sau, Pat đọc được trong một tờ báo địa phương rằng
người đàn ông đó đã bị bắt vì tham nhũng. Thành công hoàn toàn là do may mắn, một câu
lừa phỉnh hoàn hảo.