“Thế nhưng liệu tôi có đủ khả năng chi trả hóa đơn của mình không?” Fred hỏi khiến người
phụ nữ cười lớn.
“Có lẽ là vậy!”
Mọi thứ thật nhẹ nhõm. Buổi tối diễn ra theo đúng kiểu ăn mừng của Pacetta. Tiệc cocktail
sẽ trở thành một buổi tiệc khiêu vũ với một ban nhạc chơi các bài hát từ thập niên 1960.
Sau đó, họ bắt đầu uống nhiều hơn, một số người ở hạt Cleveland bắt đầu hát những ca
khúc ưa thích của Pacetta: My Girl, Ohio, Wooden Ships, The Weight. Mới chỉ 10 giờ, các
nhân viên quản lý đã yêu cầu mọi người giải tán. Những khách khác trong khách sạn cần
ngủ. Họ có thời gian biểu sớm hơn và rất nhiều người trong số họ già hơn đám đông hăm
hở của chi nhánh Cleveland.
Rất nhiều những đại diện trẻ tập trung tại các bồn tắm nước nóng gần bể bơi, phô diễn dáng
người chuẩn cùng với trang phục tắm mới mua. Ron Nelson với làn da trắng trơn, đứng bên
cạnh bể bơi trông như đang lo lắng điều gì đó. Ông đã dành nhiều tháng tập tạ cho giây phút
này. Khi không khí tại bể Jacuzzi bắt đầu trở nên ồn ào, 2 tiếp tân tới nói với họ bằng chất
giọng pha chút sợ hãi: “Các hoạt động sau 10 giờ tối cần phải có chừng mực, nhẹ nhàng và
yên tĩnh.” Trong khi đó, một chai tequila vỡ đang nằm chỏng chơ trên sàn xi măng.
Fred cảm thấy khó chịu bởi hành lý của ông vẫn chưa được chuyển tới khách sạn từ sân
bay. Ông đi tìm văn phòng tổ chức toàn bộ sự kiện Presiden’s Club và bắt đầu khủng bố tinh
thần một phụ nữ đang chuẩn bị về nhà. Ông đang tức giận và cần phải giải tỏa nó. Sau 5
phút bị hành hạ, người phụ nữ trẻ đã nhấc điện thoại gọi cho sếp của mình hiện đang ở nhà
và ông ta nói sẽ kiểm tra lại chuyện này.
“Cô biết đấy, tôi đang cố gắng vui vẻ với cô, tôi say rồi,” Fred nói. “Nhưng tôi thực sự cần
hành lý của mình. Và tôi sẽ cho các cô điểm trừ khi tôi trở về nhà.”
Fred trở về phòng, cởi bỏ bộ âu phục rồi gọi lại cho sân bay một lần nữa. Kathy về muộn
hơn vài phút, sau đó John Kitowski xuất hiện chỉ vài phút trước khi hành lý của họ được
chuyển tới. Fred vẫn đang lăn lộn trên giường chỉ với chiếc quần đùi trên người.
“Anh ấy đang bị ám ảnh, anh ấy quên hết mọi thứ rồi,” Kathy nói.
“Tôi đã có 4 cuộc nói chuyện với gã này.” Fred nói cuối cùng cũng tìm ra một thứ hay ho để
làm ngay trong kỳ nghỉ của mình. “Anh ta nói rằng tôi đang ở Delta. Tôi bảo rằng tôi đang ở
Mỹ. Chúng ta có định đi đâu đâu.”
“Tôi nghĩ anh nên mặc nguyên như thế này ra ngoài và nói rằng anh đã bị cướp,” John nói.
“Anh có biết người phụ nữ kia nói gì với tôi không?” Fred hỏi. “Cô ta nói, ‘Thưa ngài
Thomas, chúng tôi sẽ gửi ông một chiếc áo phông hoàn toàn miễn phí.’”
Khi hành lý được chuyển tới, Fred tuyên bố: “Tất cả là vì sự giận dữ của tôi.”