sô pha màu kem có họa tiết xương cá. Đó là một căn phòng rất rộng với một chiếc lò sưởi
chạy dọc một bên tường, những chiếc cửa sổ lớn, một màn hình tivi khổng lồ, một quầy bar
và một bản phục chế bức điêu khắc hình ảnh một chàng cao bồi đang phi nước đại về phía
một đàn bò của Remington. Khi các quản lý trở lại căn phòng, Rob Onorato yêu cầu Fred
ngồi xuống một chiếc ghế bành được đặt sẵn trước lò sưởi.
“Mỗi người trong chúng tôi sẽ chia sẻ về Fred trong buổi tối ngày hôm nay. Tôi sẽ là người
đầu tiên. Tôi đã vinh dự được làm việc với Fred trong vòng 6 tháng. Chúng tôi cần một tài
khoản nữa để có thể vào President’s Club năm đó. Chúng tôi đang ngồi cùng bàn với Phó
Giám đốc của chúng ta và khách hàng. Tôi đưa Fred theo để cầu cứu sự hỗ trợ, chỉ dẫn và
tầm nhìn của anh ta. Trong suốt cuộc gặp gỡ, anh ta luôn nói: ‘Khi nào thì bà sẽ đặt hàng, đặt
hàng, đặt hàng? Chúng tôi có thể lắp đặt, lắp đặt, lắp đặt không? Chúng tôi cần đơn hàng,
đơn hàng, đơn hàng, đơn hàng đó’.”
Tất cả mọi người bật cười và Rob đã canh thời gian rất chuẩn để tiếp tục câu chuyện sau
một khoảng lặng cần thiết.
“Và chúng tôi đã có một bước đi thành công. Fred, dù mạnh mẽ đến đâu thì anh ta vẫn là
một kẻ vô cùng nhạy cảm. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, khách hàng của tôi đã tóm tôi
lại và nói: ‘Rob, tôi nói với anh điều này, bản chào hàng của anh trông khá khả thi, sản phẩm
của anh rất hoàn hảo, giá cả rất hợp lý nhưng tôi không thể chịu được tên Fred Thomas
này,’ bà ta nói thêm: ‘Nếu anh muốn có thỏa thuận này, tôi sẽ đưa nó cho anh, chỉ có điều
đừng mang tên Fred này tới đây một lần nữa.’”
Mọi người càng cười lớn hơn, có vài tiếng vỗ tay vang lên.
“Sau đó, chúng tôi ra ngoài và khởi động chiếc Toyota Camry, bật băng của Grateful Dead và
tới Mama Santo để ăn bữa trưa. Tôi nói: ‘Fred, anh thực sự là một nhà lãnh đạo tài năng.
Anh có tầm nhìn tuyệt vời nhưng đừng đến đó một lần nữa. Người đàn bà này ghét anh kinh
khủng.’ Rồi chúng tôi ăn pizza, Fred nhìn tôi với ánh mắt hiền lành vô tội của anh ta và bảo:
‘Bà ta thực sự ghét tôi sao?’ Tôi trả lời: ‘Fred, bà ta rất ghét anh, vậy nên đừng quay trở lại
đó nữa.’ Và suốt chặng đường quay trở lại hạt, cứ vài phút Fred lại nhìn tôi và hỏi: ‘Rob, bà
ta ghét tôi. Thật sao?’”
Khi những tiếng cười đã ngơi bớt, Rob gọi Pat lên chiếc ghế bên cạnh chỗ ông đang ngồi.
“Tôi đang cố gắng nghĩ về những điều có thể mô tả tính cách của Fred,” cô nói.
Rob, người đang ngồi cạnh cô, bỗng nhiên gào lên: “Chờ đã. Tôi có một ý tưởng.” Ông mò
vào túi áo và ném vài đồng xu lên sàn ngay trước mũi giày của Fred. Dĩ nhiên Fred sẽ tung
hứng, ông giả vờ xông ra giành giật cả đống tiền xu và cho vào túi.
Pat tiếp tục: “Dù sao thì tôi sẽ kể câu chuyện của mình. Một hôm, tôi và Fred cùng đi ăn trưa
và trao đổi một số vấn đề cá nhân. Trong suốt bữa trưa, ông nói: ‘Tôi muốn nói với cô một
điều và hãy nói tôi là một người tồi tệ khi nói điều này với cô.’ ‘Ông có thể nói với tôi, Fred.
Tôi sẽ không nói với ai hết,’ tôi trả lời.”