Sau một khắc, tất cả mọi người đều hú lên. Pat chưa bao giờ là một người biết giữ bí mật.
“Sau đó ông ta nói với tôi: ‘Thỉnh thoảng khi tôi nghĩ về bảo hiểm nhân thọ mà tôi mua cho
vợ mình, tôi lại nghĩ...’ Từ từ, mọi người đừng cười vội! ‘tôi nghĩ rằng tôi sẽ làm gì với
25.000 đô-la nếu Kathy qua đời.’”
Tiếng cười vang lên không dứt tới nỗi cô phải ngừng vài phút mới tiếp tục được. Ron
Nelson hét lên: “Ồ Fred quả là một tên lắm tiền!”
Pat tiếp tục: “Ông ta tiếp tục nói với tôi: ‘Tôi có phải là một kẻ tồi tệ không, Pat?’ Tôi đã trả
lời: ‘Không, không hẳn thế!’ Tôi nói: ‘Ông nghĩ về 25.000 đô-la. Ông đã bao giờ nghĩ rằng
liệu Kathy có nghĩ về việc bà ấy sẽ có 50.000 đô-la nếu ông chết đi chưa?’ Và sau bữa trưa,
Fred đã hỏi tôi: ‘Cô thực sự nghĩ là Kathy có nghĩ về điều đó sao?’”
Cả căn phòng tràn ngập tiếng hú hét. Fred nở nụ cười bẽn lẽn còn Kathy thì đang cười rung
người. Bà có rất nhiều câu chuyện để kể nhưng chưa đến lượt bà. Bà chỉ là vợ của ông thôi.
Tiếp theo là Paul MacKinnon. Trông ông vẫn lịch sự và bảnh bao như mọi khi. Mái tóc nâu
đang che vầng trán cao của ông.
“Khi tôi nghĩ về Fred, một trong những ký ức tôi sẽ luôn nhớ đó là anh ta đã mang tới một
tầm cao ý nghĩa mới cho từ ‘do dự’. Những cuộc thảo luận với Fred sẽ luôn theo kiểu như
thế này: ‘Anh có nghĩ tôi nên làm thế không? Tôi chắc chắn sẽ làm thế!’ Và trước khi rời đi,
anh ta sẽ nói: ‘Tôi đáng lẽ không nên làm thế.’ Mọi câu chuyện đều có kết thúc tương tự. Ví
như trong một buổi họp thành viên, khi mọi người tập trung lại và nêu lên quan điểm của
mình: ‘Tôi sẽ nói trước’, Fred lên tiếng, ‘Tháng này chúng ta có thể đạt ngưỡng 600.000 đô-
la’. Frank nói với Fred: ‘Con số thực tế là gì? Đó là 500.000 đô-la, nhưng có lẽ chúng ta sẽ chỉ
đạt được 400.000 đô-la mà thôi. Dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ có được 600.000 đô-la. Tôi
không biết tại sao nhưng chúng ta có thể làm được. Tôi có linh cảm như thế!’”
Sau khi tiếng cười đã ngơi bớt và Fred nở nụ cười mãn nguyện, Pacetta bước lên sàn với
một mẩu giấy trên tay. Ngay khi Pacetta chuẩn bị lên tiếng, Kathy nghĩ về những câu chuyện
bà sẽ kể nếu có cơ hội. Bà có một câu chuyện rất hay. Bà có một trải nghiệm mà bà biết chắc
không ai từng có trước đây – sinh con với Fred. Con trai họ, Christopher được sinh ra trước
sinh nhật của Fred một ngày. Vào ngày bà chuẩn bị sinh, Fred nói: “Kathy, em có thể chịu
đựng thêm một ngày nữa để con sinh ra đúng ngày sinh nhật anh không?” Và sau đó họ đi
tới bệnh viện lúc 4 giờ sáng. Fred đi vòng quanh và rên rỉ: “Anh không thể tin được điều
này. Anh kiệt sức rồi! Anh bị kiệt sức! Anh không thể tin được em lại đối xử với anh như thế,
Kathy.” Khi những cơn đau trở nên tồi tệ hơn, bà ra sức rên rỉ còn Fred thì liên tục nói:
“Không tệ lắm đâu, Kathy. Em thực sự rất đẹp, Kathy!”
Nhưng bà không có cơ hội lên tiếng.
Frank bắt đầu: “Tôi đã viết vài dòng. Tôi đã dành ra chút ít thời gian suốt mấy tuần vừa rồi
để viết những điều này. Kathy, cô hiểu Fred. Phần lớn các bạn đều hiểu anh ta. Khi chúng ta
tới gặp khách hàng tại Ngân hàng Society, đây chỉ là một ví dụ về hướng tư duy và những
điều anh ta thốt ra – thực sự quá tầm hiểu biết của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ một con người