SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 123

"Như một con thỏ làm ngược lại", tôi nói.
Coulter quay lại và nhìn vào thi thể Burdett "Một nhân viên liên

bang", ông nói. Ông nhấp thêm một ngụm nữa khi nhìn chằm chằm vào cái
đầu và phần chân tay đã bị cắt rời. Sau đó, ông lắc đầu. "Những chàng trai
này luôn luôn đi xa vì áp lực." Ông nhìn ra ngoài cửa sổ và rút điện thoại di
động ra.

Deborah đã đến hiện trường khi Thiên-thần-không- mối-quan-hệ vừa

đặt bộ dụng cụ kiểm nghiệm của mình trở lại trong xe, ba phút trước khi
Đội trưởng Matthews đến. Tôi không có ý nói về sự quan trọng của Đội
trưởng. Xét một cách công bằng, Deb không phải mặc một bộ đồ hào
nhoáng như Aramis

(nhân vật chàng ngự lâm đẹp trai trong tiểu thuyết Ba chàng lình ngự lâm của Alexandra

Dumas)

, còn Đội trưởng thì cần, và việc thắt lại nút cà vạt có lẽ cũng làm mất

của ông ta khá nhiều thời gian. Chỉ một khoảnh khắc sau khi xe của
Matthews đến; tôi cũng nhận ra một chiếc Ford Taurus màu nâu đất đỗ lại,
Trung sĩ Doakes.

"Hay chưa, tất cả băng đảng đều ở đây", tôi nói một cách vui vẻ.

Nhân viên Snyder nhìn tôi như thể tôi đã đề nghị chúng ta hãy cùng khiêu
vũ khỏa thân, nhưng Coulter chỉ đặt ngón tay trỏ của mình vào miệng chai
soda và để nó lắc lư khi ông bước đến gặp Đội trưởng.

Deborah nhìn toàn thể hiện trường từ bên ngoài và chỉ huy một cộng

sự của Snyder di chuyển dải băng phong tỏa lùi lại một chút. Ngay khi cô
ấy bước tới nói chuyện với tôi, tôi đã đi tới một kết luận đáng ngạc nhiên.
Nó bắt đầu như là một bài tập trong sự bất thường mỉa mai, nhưng lại phát
triển thành một cái gì đó mà tôi không thể tranh cãi dù đã cố gắng.

Tôi bước lên cửa sổ đắt đỏ của Coulter và nhìn ra ngoài, vừa dựa vào

tường vừa nghĩ tới suy nghĩ mới hiện ra. Vì lý do nào đó, Người Lữ Hành
Tối Tăm đã nhận thấy ý niệm này vô cùng thú vị và bắt đầu thì thầm những
âm thanh khủng khiếp. Và cuối cùng, cảm giác như mình đã bán bí mật hạt
nhân cho Taliban (tổ chức Hồi giáo cực đoan), tôi nhận ra đó là tất cả những
gì chúng tôi có thể làm. "Deborah", tôi nói khi cô ấy luống cuống đến chỗ
tôi đứng bên cửa sổ, "lúc này kỵ binh chưa đến".

"Chẳng có gì cả, Sherlock ạ", cô ấy nói.
"Tất cả chúng ta đều đã ở đây, và chúng ta không đủ."
Cô ấy gạt một lọn tóc ra khỏi khuôn mặt và thở dài. "Em đang được

nghe cái gì vậy ?"

"Nhưng em không thể thực hiện bước tiếp theo, em gái. Vì chúng ta

không đủ, chúng ta cần sự giúp đỡ, một ai đó biết gì đó về chuyện này..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.