SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 139

Chúng tôi đều im lặng trong vài phút sau đó. Tồi cho rằng hẳn Deb đã

nghĩ về Kyle và tự hỏi liệu chúng tôi có thể tìm thấy ông ta kịp thời không.
Tôi cố hình dung về việc chăm sóc Rita theo cách tương tự và chẳng nghĩ
được gì cả.

Như Deborah đã rất tinh tế chỉ ra, tôi đã đính hôn và vẫn không thực

sự có cảm giác đó. Tôi cũng sẽ không bao giờ hiểu nó - điều mà tôi thường
coi như là một phước lành. Tôi luôn cảm thấy rằng mình muốn suy nghĩ
bằng trí não của chính bản thân, chứ không phải bằng một số phần nhăn
nheo nào đó phía dước. Ý tôi là, một cách nghiêm túc, không lẽ con người
chưa từng thấy chính họ bước đi lang thang vô định, chảy nước dãi và rên
rỉ, tất cả đều khóc lóc, yếu ớt và trưng ra vẻ hoàn toàn ngu ngốc vì một cái
gì đó mà thậm chí động vật cũng đủ khả năng kết thúc một cách nhanh
chóng đế theo đuổi những mục tiêu hợp lý hơn, như là tim thịt tươi ?

Vâng, như chúng ta đều đồng ý, tôi đã không cảm nhận được nó. Vì

vậy, tôi chỉ nhìn ra phía xa làn nước tới những ánh đèn dìu dịu của các ngôi
nhà phía bên kia bờ đê. Có một vài tòa chung cư gần các trạm thu phí, sau
đó lác đác vài ngôi nhà lớn. Có lẽ nếu trúng số, tôi có thế tìm đến một đại lý
bất động sản để họ giới thiệu cho tôi một ngôi nhà với một căn hầm nhỏ,
chỉ đủ lớn cho một nhiếp ảnh gia giết người vừa gọn bên dưới tầng trệt. Và
khi tôi nghĩ đến nó, một giọng thì thầm rất nhẹ từ băng ghế sau vang lên,
nhưng tất nhiên là tôi không thể làm gì cả, ngoại trừ việc có lẽ nên hoan
nghênh mặt trăng đang treo trên mặt nước. Và qua làn nước sóng sánh, ánh
trăng đó nổi lên âm thanh của tiếng chuông lanh canh hoan hỉ, báo hiệu
rằng cây cầu xoay đã chuẩn bị được nhấc lên.

Bộ đàm lại rè rè. "Anh ta di chuyển", Doakes nói. "Chuẩn bị chạy lên

cầu. Hãy trông chừng anh ta... Toyota 4Runner màu trắng."

"Tôi thấy anh ta rồi", Deborah nói vào bộ đàm. "Chúng tôi đang ở

phía trên anh ta."

Chiếc suv màu trắng cắt ngang bờ đê và đi lên đường số 15 chỉ trong

khoảnh khắc trước khi cây cầu được rút lên. Sau khi tạm dừng một chút để
anh ta đi trước, Deborah liền kéo ga và theo sau. Trên đại lộ Biscayne, anh
ta rẽ phải và một lúc sau, chúng tôi cũng làm như vậy. "Anh ta đang đi về
hướng bắc trên đường Biscayne", cô ấy nói vào bộ đàm.

"Hãy đi theo anh ta", Doakes nói. "Tôi sẽ ra đó ngay !".
Chiếc 4Runner di chuyển ở tốc độ bình thường xuyên qua làn giao

thông vừa phải, giữ ổn định mức vượt năm dặm mỗi giờ so với giới hạn tốc
độ - giới hạn mà ở Miami vẫn được xem là tốc độ du lịch, đủ chậm để giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.