SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 142

dụ như vượt qua cây cầu trước khi nó được kéo lên. Vậy thì tại sao anh ta
đột nhiên hoảng sợ như thế ? Thấy mình cần làm gì đó, tôi liền nghiêng
người về phía trước và nhìn vào gương bên cạnh. Hình khối trong gương
nói với tôi rằng đối tượng gần hơn nhiều so với chúng tôi nghĩ. Mọi thứ vẫn
như bình thường, đây là một suy nghĩ không mấy vui vẻ, bởi vì chỉ có một
thứ xuất hiện trong gương vào lúc này.

Đó là một chiếc xe tải màu trắng cũ nát.
Và nó đang đi theo chúng tôi, sau Oscar. Phù hợp với tốc độ của

chúng tôi, luồn lách qua làn giao thông. "Ồ", tôi nói, "chẳng ngu ngốc tí
nào". Và tôi cao giọng để vượt lên những tiếng phanh kít của lốp xe cùng
tiếng còi của các lái xe khác.

"Ôi, Deborah ?", tôi nói. "Anh không muốn làm em bị sao nhãng khỏi

việc lái xe, nhưng nếu em có thời gian, có thế thử nhìn vào gương chiếu hậu
không ?"

"Anh có ý quái quỷ gì vậy", cô ấy rít lên, nhưng vẫn liếc mắt vào

gương. Thật may mắn vì chúng tôi đang ở trên một đoạn đường thẳng, bởi
vì trong một giây, cô ấy gần như quên cầm lái. "Ôi, khốn kiếp", cô ấy thì
thầm.

"Phải, đó là những gì anh nghĩ", tôi nói.
Đoạn cầu vượt 1-95 trải dài trên con đường phía trước, và ngay trước

khi đi qua gầm cầu vượt, Oscar đã đột ngột lạng xe về bên phải, cắt qua ba
làn xe rồi rẽ xuống một con phố nhỏ chạy song song với đường cao tốc.
Deborah chửi thề và giật mạnh tay lái để đuổi theo sau anh ta. "Hãy nói cho
Doakes !", cô ấy nói, và tôi ngoan ngoãn nhặt bộ đàm lên.

"Trung sĩ Doakes", tôi nói. "Chúng tôi không đơn độc".
Bộ đàm rít lên một lần. "Anh có ý quái quỷ gì thế" Doakes nói, như

thể anh ta đã nghe thấy phản ứng của Deborah trước đó và ngưỡng mộ nó
đến nỗi phải lặp lại.

"Chúng tôi vừa rẽ trái ở đại lộ số 6, và đang bị theo sau bởi một chiếc

xe tải màu trắng." Không có câu trả lời, vì vậy tôi lại nói, "Tôi đã nói là
chiếc xe tải màu trắng chưa nhỉ ?". Lần này, tôi có được sự hài lòng tuyệt
vời khi nghe Doakes gầm gừ, "Khốn kiếp".

"Đó chính xác là những gì chúng tôi nghĩ", tôi nói.
"Hãy để chiếc xe tải đó đi trước và theo sau ông ta", anh ta nói.
"Không thể nào", Deborah lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt, sau đó

nói điều gì đó tồi tệ hơn nhiều. Tôi đã định nói điều tương tự, bởi vì khi
Doakes vừa tắt bộ đàm, Oscar đã hướng lên phía đoạn đường cắt 1-95 với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.