SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 147

dò dẫm để tháo nó ra. Cảm giác như mình đang cố gắng xâu kim với một
miếng thịt dăm bông, nhưng tôi ấn - đẩy và cuối cùng cảm thấy có gì đó có
tác dụng. Tất nhiên điều này có nghĩa là tôi đâm sầm xuống trần xe phía
dưới dầu, một chút khó khăn khi nhận ra mình đã ở dưới nước. Nhưng cú
sốc do bị đập đầu xóa đi nhiều thứ rối rắm hơn một chút, và tôi chỉnh đốn
bản thân mình rồi với tay mở cửa xe đã bị tung ổ khoá. Tôi xoay xở để chui
qua đó và thứ đầu tiên chạm vào mặt tôi là ít bùn sình lầy ở đáy hồ.

Tôi duỗi chân và giậm giậm dò dẫm tìm chỗ đứng dưới đáy hồ. Đó là

một cú giậm khá yếu ớt, nhưng cũng đủ tốt vì nước chỉ sâu khoảng ba feet.
Cú giậm giúp tôi thẳng đầu gối rồi loạng choạng đứng dậy, tôi đứng trong
làn nước, thoáng buồn nôn trước khi hít thở không khí tuyệt vời. Một điều
kỳ diệu và bị coi nhẹ - không khí. Thật đúng là chúng ta không bao giờ coi
trọng thứ gì cho đến khi để mất chúng. Thật kinh khủng biết bao khi nghĩ
đến những người đáng thương trên thế giới phải làm gì đó mà không có
không khí, những người giống như...

... Deborah ?
Một con người thực sự có thể nghĩ đến người chị em chết đuối của

mình sớm hơn nhiều, nhưng thực sự, hãy công bằng, người ta sao có thể
quá mong đợi một sự bắt chước kịp thời sau tất cả những gì tôi đã trải qua.
Và bây giò, tôi thực sự nghĩ đến nó, có thể vẫn còn kịp để làm điều gì đó ý
nghĩa. Mặc dù không thực sự bị miễn cưỡng với việc phải vội vàng giải
cứu, tôi vẫn không thể không nghĩ rằng tối nay, chúng tôi đã đòi hỏi ở
Dexter Quyến Rũ và Trách Nhiệm hơi nhiều, phải không ? Ngay khi thoát
khỏi những chuyện này, tôi sẽ phải quay lại với những điều đó một lần nữa.

Tuy nhiên, gia đình là gia đình, và than phiền chưa bao giờ có ích đối

với tôi. Tôi hít một hơi thật sâu và lặn trở lại làn nước bùn, dò dẫm đường
trở lại các ô cửa cũng như lần tới ghế trước chiếc xe bát nháo của Deborah.
Một cái gì đó tát qua mặt tôi, sau đó túm lấy tóc tôi một cách tàn bạo; tôi hy
vọng chính là Deb, vì bất cứ thứ gì khác di chuyển trong nước chắc chắn sẽ
có hàm răng sắc nhọn hơn.

Tôi vươn tay và cố gắng gỡ các ngón tay của cô ấy ra. Thật khó khăn

để vừa giữ hơi thở vừa mò mẫm vô định mà không cảm nhận được một mái
tóc khác. Nhưng Deborah giữ rất chặt, đó là một dấu hiệu tốt, vì theo nghĩa
nào đấy, thế nghĩa là cô ấy vẫn còn sống, nhưng nó cũng khiến tôi phải tự
hỏi liệu phổi hay da đầu của mình sẽ rơi ra đầu tiên. Điều này sẽ không bao
giờ xảy ra. Tôi giơ cả hai tay để cố gắng gỡ các ngón tay của cô ấy ra khỏi
đám tóc đáng thương của mình. Sau đó, tôi lần theo cánh tay cô ấy tiến đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.