SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 148

vai và lần mò xuống phía dưới để tìm thấy chốt dây an toàn. Tôi trượt tay
xuống dây đeo để ấn và tháo chốt.

Chà, tất nhiên nó đã bị kẹt. Ý tôi là, chúng ta đều biết một ngày nào

đó nó sẽ bị như thế, phải không ? Đó là một điều xui xẻo nữa, và thực sự,
đã có quá nhiều điều xui xẻo xảy ra để có thể hy vọng rằng ngay cả một vấn
dề nhỏ có thể được giải quyết. Để nhấn mạnh vấn đề, có gì đó thì thầm vào
tai giúp tôi nhận ra rằng Deborah đã hết thời gian, và bây giờ cô ấy chỉ có
thể thở dưới nước nhờ vận may. Có thể cô ấy sẽ giỏi chuyện đó hơn tôi,
nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.

Tôi luồn xuống thấp hơn trong nước và lại chạm đầu gối vào nóc xe,

chèn vai vào ngang bụng của Deb để cố gắng kéo cô ấy ra khỏi dây an toàn.
Sau đó, tôi nới lỏng dây an toàn nhiều nhất có thể. Tôi kéo Deborah ra khỏi
đó rồi hướng về phía cửa. Cô ấy có vẻ hơi rũ rượi và mềm oặt; có lẽ tất cả
những nỗ lực dũng cảm của tôi đã quá muộn. Tôi chen qua cánh cửa và kéo
cô ấy theo mình. Áo sơ mi của tôi mắc vào cái gì đó ở cửa và rách toạc,
nhưng tôi vẫn kéo mình đi qua, sau đó đứng thẳng một cách đáng kinh ngạc
lần nữa trong không khí của màn đêm.

Deborah hoàn toàn nặng trĩu trên tay tôi, một dòng nước bẩn nhỏ ra từ

khoé miệng cô ấy. Tôi nhấc cô ấy lên vai và bì bõm lội qua bùn tới bãi cỏ.
Sình lầy nhớp nhúa như kéo lại mỗi bước chân, rồi tôi bị mất chiếc giày bên
trái trước khi bước quá ba bước ra khỏi xe. Nhưng suy cho cùng thì đôi giày
dễ thay thế hơn nhiều so với em gái, vì vậy, tôi bước đi tập tễnh cho đến khi
có thể lên bãi cỏ và đặt Deborah nằm trên mặt đất.

Gần đó tiếng còi báo động rền rĩ, và gần như ngay lập tức được hợp

lực bằng những tiếng còi khác nữa. Niềm vui và hạnh phúc: Cứu trợ đang
tới. Có lẽ họ thậm chí sẽ mang tới một chiếc khăn. Trong khi chờ đợi, tôi
không chắc liệu họ có kịp đến cứu Deborah hay không. Vì vậy, tôi quỳ
xuống bên cạnh cô ấy, đặt cô ấy nằm úp trên đầu gối mình và cố gắng đẩy
ra nhiều nước nhất có thể. Sau đó, tôi cho cô ấy nằm trở lại, móc một đống
bùn ra khỏi miệng cô ấy rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Lúc đầu, phần thưởng duy nhất của tôi là một ngụm nước bẩn, không

khiến việc cứu người dễ chịu hơn chút nào. Nhưng tôi vẫn cố gắng tiếp tục,
và rất nhanh sau đó, Deb rùng mình co giật rồi nôn ra rất nhiều nước, không
may thay, phần lớn số đó chảy lên người tôi. Cô ấy ho khủng khiếp, hít một
hơi thở mà nghe như tiếng bản lề cánh cửa gỉ sét đang mở rộng, và nói, "Mẹ
kiếp...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.