SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 15

con bão kéo dài, đúng như những gì Dexter mong muốn. Tôi rời công việc
tại phòng thí nghiệm pháp y của cảnh sát Miami-Dade sớm hơn thường lệ,
cho xe đi qua Lejeune, nhắm hướng đường Old Cutler rồi quẹo trái vào
Matheson Hammock.

Đúng như hy vọng, nơi này dường như bị bỏ hoang. Nhưng tôi biết

khoảng một trăm mét phía trước sẽ có một cổng bảo vệ và bốn đô la của tôi
sẽ khéo léo chui vào túi một người nào đó cho đặc ân lớn lao là được vào
công viên.

Tất nhiên sẽ tốt hơn nếu như không lộ diện ở cổng bảo vệ, tiết kiệm

bốn đô la cũng rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn thế là vào một ngày
mưa giữa tuần, nếu đột nhập bằng cách khác sẽ rất dễ gây ra nghi ngờ nếu
bị ai đó bắt gặp; đó là điều mà tôi muốn tránh và cũng là sở thích kín đáo
trong quá trình làm việc của tôi.

Ở phía bên trái đường là một bãi đậu xe nhỏ phục vụ cho khu dã

ngoại. Một chòi nghỉ ngơi bằng đá san hô cũ dành cho khách nằm bên cạnh
hồ nước. Tôi đỗ xe, khoác thêm chiếc jacket màu vàng - món đồ làm tôi
trông giống người đi biển, thích hợp với việc đột nhập vào con tàu của một
tên sát nhân bệnh hoạn. Mặc dù màu vàng cũng khiến tôi khá nổi bật,
nhưng không cần quá lo lắng về điều đó.

Tôi sẽ đi theo con đường dành cho xe đạp chạy song song với đường

chính được che chắn bằng đoạn rừng phòng hộ và trong trường hợp người
bảo vệ có thể sẽ thò đầu ra khỏi bốt bảo vệ để nhìn qua màn mưa, anh ta sẽ
không thấy gì ngoài một màu vầng tươi sáng mờ ảo. Chỉ là một người chạy
bộ đã quyết tâm ra ngoài tập luyện vào buổi chiều, dù mưa hay nắng mà
thôi.

Và tôi đi làm đúng như dự định, thả bộ một phần tư dặm xuôi về phía

con đường. Không có dấu hiệu của sự hoạt động tại bốt bảo vệ. Tôi men
theo con đường dẫn đến bãi đậu xe lớn gần cảng. Hàng cuối cùng bên phải
bến tàu là bến neo của một dãy những con tàu nhỏ hơn một chút so với
những chiếc tàu câu cá dã ngoại lớn và du thuyền của các triệu phú đậu gần
đường cái. Và chiếc tàu có cabin hai mươi sáu feet của MacGregor - chiếc
Osprey - khiêm tốn nằm gần cuối hàng.

Bến tàu cho thấy hoạt động khá buồn tẻ và tôi thoải mái đi qua cánh

cổng ở hàng rào bên ngoài những chuỗi tàu neo đậu. Một biển báo có ghi
CHỈ CHỦ TÀU MỚI ĐƯỢC PHÉP LÊN BẾN. Ồ, tôi cố gắng để thấy tội
lỗi về việc vi phạm một quy định quan trọng như vậy, nhưng biết sao được,
cảm giác tội lỗi nằm ngoài sự kiểm soát của tôi. Nửa còn lại của biển báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.