SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 161

Khi trở lại chiếc giường nhỏ của mình và thấy nó trong trạng thái hỗn

loạn khủng khiếp, tôi nhớ ra rằng Deb hẳn đã ở đây, song thay vào đó, cô ấy
lại đang trong bệnh viện. Tôi sẽ đến gặp cô ấy vào ngày mai. Trong khi đó,
tôi đã có một ngày đáng nhớ nhưng mệt mỏi: lao xuống một cái hồ bởi
người thợ cạo, còn sống sót sau một vụ tai nạn xe hơi mà suýt chết đuối, bị
mất một chiếc giày cực tốt, và sau cùng, như thể vẫn chưa đủ tồi tệ, còn
buộc phải thân thiết với Trung sĩ Doakes. Tội nghiệp Dexter Kiệt Quệ.
Không phải hỏi tại sao tôi đã quá mệt mỏi. Tôi đổ xuống giường và chìm
vào giấc ngủ gần như cùng lúc.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Doakes đỗ xe bên cạnh xe tôi trong bãi đậu

xe tại trụ sở. Anh ta xuống xe và mang theo một cái túi nilon - thứ được anh
ta đặt trên mui xe của tôi. "Anh mang đồ giặt là đến đấy à ?", tôi hỏi một
cách lịch sự. Một lần nữa, sự vô tư vui vẻ của tôi đã tan biến vì anh ta.

"Nếu kế hoạch hiệu quả, hoặc là ông ta sẽ bắt được tôi hoặc tôi có

được ông ta", anh ta vừa nói vừa mở túi. "Nếu tôi có được ông ta, mọi thứ
kết thúc. Nếu ông ta có được tôi..." Anh ta lấy ra một thiết bị GPS và đặt nó
trên mui xe. "Nếu ông ta có được tôi, anh chính là phương án hỗ trợ của
tôi." Anh ta cho tôi xem một vài chiếc răng sáng chói. "Thử nghĩ xem điều
đó khiển tôi cảm thấy tốt đến mức nào." Anh ta đặt một chiếc điện thoại di
động bên cạnh thiết bị GPS. "Đây là bảo hiểm của tôi."

Tôi nhìn hai thứ nhỏ trên mui xe của mình. Chúng dường như không

có sức mạnh gì đặc biệt, nhưng có lẽ tôi có thể dùng một thứ để ném người
nào đó và đập cái còn lại vào đầu hắn. "Không có súng à ?", tôi hỏi.

"Không cần. Chỉ những thứ này thôi", anh ta nói rồi thò tay vào túi

thêm lần nữa. "Và cái này", anh ta vừa nói vừa giơ một cuốn sổ tay ghi chép
nhỏ lên, lật trang đầu tiên. Dường như có một chuỗi các con số lẫn chữ cái
trên đó cùng một chiếc bút bi rẻ tiền được gài trong gáy xoắn.

"Ngòi bút mạnh hơn gươm giáo", tôi nói.
"Đây là..", anh ta nói. "Dòng trên cùng là một số điện thoại. Dòng thứ

hai là mã truy cập."

"Tôi phải truy cập gì thế ?"
"Anh không cần phải biết", anh ta nói. "Anh chỉ cần gọi nó, nhập vào

mã này, và cho họ số di động của tôi. Họ sẽ cho anh một địa chỉ GPS trên
điện thoại của tôi. Anh đến cứu tôi."

"Nghe có vẻ đơn giản", tôi nói, tự hỏi nó có thực sự như vậy không.
"Về phần anh", anh ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.