SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 163

sẽ chẳng phải lo lắng gì về tất cả những cảnh sát xung quanh".

Có một sự im lặng đầy kịch tính kéo dài mà tôi biết là Doakes đã đếm

đến bảy, hệt như chúng tôi đã ghi nhớ. Sau đó, bộ đàm kêu rè rè một lần
nữa. "Được rồi", anh ta nói. "Khoảng 9 giờ, tôi sẽ đến."

"Cảm ơn, Sarge", tôi nói, vui mừng đến nỗi có thể nhắc lại lần nữa, và

để hoàn thành niềm hạnh phúc của chính mình, tôi nói thêm: "Điều này
thực sự rất có ý nghĩa với tôi. 10-4".

"10-4", anh ta nói.
Ở một nơi nào đó trong thành phố, tôi hy vọng rằng bộ phim truyền

hình phát thanh nhỏ của chúng tôi đã đến mục tiêu. Khi rửa tay chuẩn bị
phẫu thuật, ông ta sẽ tạm dừng một chút, nghiêng đầu, và lắng nghe. Khi
máy quét của ông ta kêu rè rè với giọng nói êm dịu hiền hoà của Trung sĩ
Doakes, có lẽ ông ta sẽ muốn đặt máy cưa xương xuống, lau kỹ và ghi lại
địa chỉ trên một mảnh giấy. Sau đó, ông ta sẽ vui vẻ quay lại làm việc...
cùng Kyle Chutsky... với sự bình yên trong tâm hồn của người đàn ông có
một công việc để làm và một lịch trình xã hội dày đặc khi đã hoàn thành
những công việc trong ngày.

Để hoàn toàn chắc chắn, bạn bè trên những chiếc xe cảnh sát của

chúng tôi sẽ không ngừng lặp đi lặp lại tin nhắn vài lần, và không làm rối
tung nó lên; rằng Trung sĩ Doakes sẽ đến một bữa tiệc đêm nay, còn sống và
đi một mình, khoảng 9 giờ.

Và về phần tôi, với công việc đã hoàn tất trong một vài giờ, tôi nhằm

hướng bệnh viện Tưởng niệm Jackson để tới thăm con chim với một bên
cánh gẫy yêu thích của mình.

***

Deborah được quấn băng khắp phần thân trên, ngồi trên giường trong

một căn phòng trên tầng sáu nhìn ra xa lộ, và mặc dù tôi chắc chắn là họ đã
cho cô ấy một số thuốc giảm đau, nhìn cô ấy vẫn chẳng có vẻ gì là tươi tắn
khi tôi bước vào phòng. "Quỷ tha ma bắt, Dexter", cô ấy chào tôi, "nói với
họ để em ra khỏi đây, chết tiệt. Hoặc ít nhất là đưa em quần áo để em có thể
ra khỏi đây".

"Anh rất mừng khi thấy em đã khá hơn, em gái thân mến", tôi nói.

"Em sẽ sớm hồi phục thôi."

"Em sẽ hồi phục ngay khi họ đưa cho em thứ quần áo chết tiệt đó", cô

ấy nói. "Cái quái gì đang xảy ra ngoài kia ? Anh đã làm gì ?"

"Doakes và anh đã cài một cái bẫy khá gọn gàng, và Doakes là mồi

câu", tôi nói. "Nếu Tiến sĩ Danco cắn câu, chúng ta sẽ gặp ông ta tối nay tại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.