SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 180

Ấn Độ, có vẻ như không phải nơi thích hợp để thư giãn và tận hưởng việc
cắt bỏ trong yên bình. Nhưng GPS không thể nói dối, và cả giọng nói trên
điện thoại cũng thế. Nếu tọa độ sai, đó là lỗi của Doakes, và dù gì anh ta
cũng đã thua. Tôi chẳng có lựa chọn. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi về việc
rời khỏi bữa tiệc mà không cảm ơn chủ nhà, nhưng vẫn lên xe và lái tới xa
lộ 75.

Chỉ vài phút sau, tôi đã ở trên đường, sau đó nhanh chóng đi về phía

bắc để tới xa lộ 75. Khi đi về phía tây xa lộ 75, thành phố dần thưa thớt. Sau
đó, một tiếng nổ dữ dội ở khu mua sắm và dãy nhà ngay trước trạm thu phí
đường Alligator vang lên. Tại trạm thu phí, tôi tấp vào lề đường và gọi cho
số điện thoại cũ thêm một lần nữa. Giọng nữ đều đều cho tôi một chuỗi tọa
độ rồi ngắt máy. Tôi nhận ra họ không còn di chuyển nữa.

Theo bản đồ, Trung sĩ Doakes và Tiến sĩ Danco bây giờ đang nghỉ

ngơi thoải mái giữa một vùng hoang dã ngập nước không tên cách khoảng
bốn mươi dặm về phía trước. Tôi không biết rõ Danco, nhưng không nghĩ
Doakes có thể nổi trên mặt nước. Có lẽ suy cho cùng, GPS có thể đã nói
dối. Tuy nhiên, tôi vẫn phải làm gì đó, vì vậy tôi lại lên đường, trả phí ở
trạm thu và tiếp tục đi về phía tây.

Tại một điểm song song với vị trí trên GPS, có một nhánh đường nhỏ

ở bên phải. Nó gần như vô hình trong bóng tối, đặc biệt là khi tôi di chuyển
với tốc độ bảy mươi dặm một giờ. Nhưng khi thoáng nhìn thấy nó, tôi đã
phanh gấp và lùi lại để nhìn kỹ hơn. Đó là con đường đất với làn đường
không rõ dẫn đến đâu, chỉ thấy nó hướng tới một chiếc cầu ọp ẹp rồi hướng
thẳng như mũi tên vào bóng tối của khu Everglades. Trong ánh đèn pha của
xe cộ ngang qua, tôi chỉ có thể nhìn được khoảng năm mươi mét đường, và
chẳng thấy gì nữa. Một đám cỏ dại cao đến đầu gối mọc giữa hai rãnh lốp
xe lún sâu. Một lùm cây thấp rủ xuống ngang đường ở rìa bóng tối, và chỉ
có thế.

Tôi nghĩ tới việc xuống xe để tìm chút manh mối cho đến khi nhận ra

việc đó thật ngớ ngẩn. Tôi nghĩ mình là Tonto - hướng dẫn viên người An
trung thành hay sao ? Tôi không

thể nhìn vào một cành cây cong mà nói được có bao nhiêu người đàn

ông da trắng đã đi qua đây vài giờ qua ? Có lẽ bộ não tẻ nhạt nhưng đầy
trách nhiệm của Dexter đã hình dung về anh ta như thể Sherlock Holmes,
có thể kiểm tra các vết lún bánh xe và suy ra rằng một tên gù thuận tay trái
với mái tóc màu đỏ và chân thọt đã mang theo một điếu xì gà Cuba cùng
chiếc đàn ukelele đi xuống dưới con đường này. Tôi sẽ không tìm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.