SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 188

"Cô ấy bị gãy xươmg đòn", tôi nói với ông ta. "Đang ở bệnh viện."
"Ôi", ông ta nói rồi khịt mũi lần nữa, một âm thanh ẩm ướt kéo dài

như vọng đâu đó bên trong ông ta. Sau đó, ông ta liếc nhanh về phía sau và
cố gắng đấu tranh với đôi chân mình. "Tốt hơn hết chúng ta nên ra khỏi đây.
Hắn có thể quay trở lại." Tôi không hề nghĩ tới việc Danco quay trở
lại, nhưng đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Đó là một cái bẫy của kẻ săn
mồi lão luyện: Chạy ra ngoài rồi trở lại để xem ai đang đánh hơi theo dấu
mình. Nếu Tiến sĩ Danco đã làm như vậy, ông ta sẽ dễ dàng tìm thấy vài
mục tiêu. "Được rồi", tôi nói với Chutsky. "Để tôi nhìn qua một chút"

Ông ta giơ một cánh tay ra, tất nhiên là tay phải, và giữ tay tôi. "Làm

ơn", ông ta nói. "Đừng bỏ tôi một mình."

"Tôi chỉ đi rất nhanh thôi", tôi nói và cố gắng buông ông ta ra. Tuy

nhiên, ông ta vẫn nắm rất chặt, vẫn bàng hoàng với những gì đã trải qua.

"Làm ơn", ông ta lặp lại. "ít nhất là để lại cho tôi súng của anh."
"Tôi không có súng", tôi nói, và mắt ông đã mỏ to hơn nhiều.
"Ôi, Chúa ơi, anh đang nghĩ cái quái gì vậy ? Lạy Chúa, chúng ta phải

ra khỏi đây." Ông ta gần như hoảng sợ, như thể trong vài giây nữa thôi, ông
ta sẽ bắt đầu khóc một lần nữa.

"Được rồi", tôi nói. "Hãy đứng lên bằng... ừm... chân đã." Tôi hy

vọng ông ta không nhận ra lỗi của tôi. Tôi không cố ý dùng những từ nhạy
cảm, nhưng việc bị mất chân tay đòi hỏi một chút trang bị lại vốn từ vựng.
Nhưng Chutsky không nói gì, chỉ giơ cánh tay ra. Tôi giúp ông ta đứng dựa
vào bàn. “Cho tôi một lúc để kiểm tra các phòng khác", tôi nói. Ông ta nhìn
tôi với đôi mắt mọng nước van nài nhưng chẳng nói bất cứ điều gì, và tôi
vội vàng đi vào bên trong ngôi nhà.

Trong căn phòng chính - nơi Chutsky ở - không có gì ngoài trang thiết

bị làm việc của Tiến sĩ Danco. Ông ta có một số dụng cụ cắt rất đẹp, và sau
khi cân nhắc kỹ lưỡng các tác động đạo đức, tôi lấy về cho mình một trong
những thứ đẹp nhất - lưỡi dao được thiết kế để cắt những phần thịt dai nhất.
Có vài hàng các loại thuốc, toàn những tên thuốc lạ lẫm với tôi, ngoại trừ
một vài lọ an thần. Tôi chẳng tìm thấy bất kỳ manh mối nào cả, không có
vỏ hộp diêm nhàu nát với số điện thoại ghi bên trong, không có phiếu giặt
là, không gì hết.

Căn bếp thực sự là bản sao của căn bếp ở ngôi nhà đầu tiên. Có một

tủ lạnh nhỏ và méo mó, một cái bếp hâm, một chiếc bàn và một chiếc ghế
gấp, đó là tất cả. Có một con gián rất to đang nhấm nửa hộp bánh rán đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.