SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 189

trên bàn bếp. Con gián nhìn tôi như thể sẵn sàng chiến đấu vì hộp bánh rán,
vì vậy tôi mặc kệ nó ở đó.

Tôi trở lại phòng chính và thấy Chutsky vẫn dựa vào bàn. "Nhanh

lên", ông ta nói. "Vì Chúa, hãy đi ngay !"

"Một phòng nữa thôi", tôi nói. Tôi bước qua và mở cánh cửa đối diện

với nhà bếp. Như tôi mong đợi, đó là một phòng ngủ. Góc phòng có một cái
giường đơn chất một đống quần áo và một chiếc di động phía trên. Chiếc áo
trông quen quen, và tôi biết nó từ đâu ra. Tôi lấy điện thoại và bấm số của
Trung sĩ Doakes. Chiếc điện thoại nằm trên đống quần áo bắt đầu đổ
chuông.

"Ồ, được rồi", tôi nói. Tôi ấn nút ngắt kết nối rồi bước đến chỗ

Chutsky.

Ông ta vẫn ở đứng chỗ cũ, mặc dù trông ông ta cứ như sẽ bỏ chạy

ngay khi có thể. "Thôi nào, vì Chúa, nhanh lên", ông ta nói. "Chúa ơi, tôi
gần như có thể cảm thấy hơi thở của hắn trên cổ mình." Ông ta quay đầu
nhìn ra phía cửa sau, tiếp đó là nhà bếp, và khi tôi đã đến đỡ ông ta, ông ta
liền quay lại, hai mắt nhìn đăm đăm vào chiếc gương treo tường.

Ông ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương một lúc

lâu, sau đó ngã quỵ xuống, như thể bị rút hết tất cả xương trong cơ thể.
"Lạy Chúa Jesus", ông ta nói, và bắt đầu khóc một lần nữa. "Ôi, lạy Chúa !"

"Thôi nào", tôi nói. "Đi thôi !"
Chutsky rùng mình và lắc đầu. "Tôi thậm chí không thể di chuyển,

chỉ nằm đó lắng nghe những gì hắn làm với Frank. Hắn có vẻ rất hạnh
phúc... Anh đoán sẽ là gì nào ? Không à ? Được rồi, vậy thì... một cánh tay."
Và sau đó là tiếng cưa, và..."

"Chutsky", tôi nói.
"Sau đó hắn đưa tôi đến đó và nói, 'Bảy' và 'Anh đoán là gì'. Thế

rồi..."

Tất nhiên, được nghe về kỹ thuật của người khác luôn thú vị, nhưng

có vẻ như Chutsky sắp mất hết chút kiểm soát còn lại, và tôi không thể chịu
được việc để ông ta khịt mũi lên khắp mặt còn lại của chiếc sơ mi tôi đang
mặc. Vì vậy, tôi bước tới gần và túm lấy cánh tay còn nguyên vẹn của ông
ta, "Chutsky, thôi nào. Ra khỏi đây thôi", tôi nói.

Ông ta nhìn tôi như thể không có ý niệm về nơi mình đang ở, mắt mở

to nhất có thể, sau đó quay trở lại tấm gương, "Chúa ơi", ông ta nói rồi hít
một hơi thật sâu và đứng lên như thể đang có một chiếc kèn tưởng tượng.
"Không quá tệ", ông ta nói. "Tôi còn sống."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.