Chinh những điều nhỏ nhặt như thế đã giúp công việc của cảnh sát
thành công. Cảnh sát luôn tìm kiếm những sự trùng hợp buồn cười, và khi
tìm thấy chúng, họ có thể nghiêm túc nghi ngờ những người có mặt ở quá
nhiều địa điểm thú vị chỉ bởi lý do tình cờ. Ngay cả khi người đó có thẻ
cảnh sát và một nụ cười giả lả quyến rũ đến không ngờ.
Có vẻ như tôi không thể làm gì khác ngoài việc lừa gạt: Tìm gặp
người đang theo dõi mình và hỏi lý do tại sao, sau đó thuyết phục họ rằng
đó là một việc ngớ ngẩn và lãng phí thời gian. Tôi chuẩn bị gương mặt chào
đón trịnh trọng nhất của mình rồi bước ra khỏi xe và tiến đến chỗ chiếc
Taurus. Cửa kính xe hạ xuống và khuôn mặt luôn luôn giận dữ của Trung sĩ
Doakes liền nhìn tôi, như bức tượng một vị thần xấu xa được chạm khắc từ
một mảnh gỗ tối màu.
"Tại sao gần đây anh thường xuyên rời trụ sở vào giữa ngày ?", anh ta
hỏi tôi. Giọng anh ta không mang ngữ điệu gì đặc biệt nhưng vẫn khiến tôi
có cảm giác rằng đối với anh ta, bất cứ điều gì tôi nói cũng sẽ là một lời nói
dối và anh ta muốn làm tổn thương tôi vì điều đó.
"Tại sao ư, Trung sĩ Doakes !", tôi vui vẻ nói. "Thật là một sự trùng
hợp ngẫu nhiên. Anh đang làm gì ở đây thế ?"
"Anh có việc gì đó cần làm à ? Quan trọng hơn công việc của anh ?",
anh ta nói. Dường như anh ta thực sự không quan tâm đến việc duy trì bất
kỳ liên kết nào trong cuộc trò chuyện, vì vậy tôi nhún vai. Khi phải đối mặt
với những người có kỹ năng đàm thoại hạn chế và rõ ràng không có bất kỳ
dấu hiệu nào cho thấy muốn thay đổi điều đó, dễ nhất là hãy nói theo họ.
'Tôi, ừm... tôi có một vài việc riêng cần chú ý", tôi nói. Tôi đồng ý là
lý lẽ này rất yếu ớt, nhưng Doakes có một thói quen đáng sợ là luôn đặt ra
những câu hỏi kỳ quặc nhất, và với một tật xấu như vậy, thật khó để tôi có
thể không nói vấp, hay có thể nói điều gì đó thông minh.
Anh ta nhìn tôi trong vài giây tường chừng như kéo dài bất tận, tựa hồ
cách một con bò đói khát nhìn vào miếng thịt sống. "Một vài việc riêng",
anh ta nói không chớp mắt. Thậm chí câu trả lời của tôi tự nhiên nghe có vẻ
ngu ngốc khi anh ta lặp đi lặp lại nó.
"Đúng vậy", tôi nói.
"Bác sĩ của anh sống ở Gable sao ?", anh ta hỏi.
"Ừm..."
"Bác sĩ của anh ở Alameda. Anh không có luật sư, còn em gái anh
vẫn đang làm việc", anh ta nói. "Tôi đã bỏ qua loại việc riêng nào thể ?"