SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 50

Tôi cho rằng Deborah đã chịu đựng quá đủ, và thật khó để trách cô ấy

khi cuối cùng cô ấy cũng nổi cáu: "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế ?".

Coronel quay đầu lại nhìn chúng tôi, gương mặt không một chút biểu

cảm. "Cô hãy tự xem đi", anh ta nói rồi lại quay đi ngay. Deborah định nói
gì đó, nhưng lại thôi. Thay vào đó, cô ấy nhìn tôi và nhún vai.

"Chúng ta có thể xem qua một chút", tôi nói với cô ấy, và hy vọng

giọng mình nghe không quá háo hức. Thật ra, tôi cũng hơi lo lắng về điều
có thể gây ra loại phản ứng này của cảnh sát Miami. Trung sĩ Doakes có thể
ngăn tôi làm bất cứ điều gì của riêng tôi, nhưng không thể ngăn tôi ngưỡng
mộ sự sáng tạo của người khác. Suy cho cùng, đó là công việc của tôi, và
chẳng lẽ chúng ta không được phép tận hưởng công việc của mình hay sao ?

Trái lại, Deborah có vẻ khá miễn cưỡng. Cô ấy liếc nhìn chiếc xe tuần

tra - nơi viên cảnh sát ở ghế lái vẫn ngồi bất động, gục đầu vào hai bàn tay.
Sau đó, cô ấy nhìn lại Coronel và người phụ nữ già rồi nhìn sang cửa trước
của ngôi nhà nhỏ. Cô ấy hít một hơi thật sâu và thở ra khó nhọc, sau đó nói:
"Được rồi. Hãy xem qua". Nhưng cô ấy vẫn không di chuyển, và do vậy, tôi
đã tiến lên trước cô ấy để đẩy cửa.

Căn phòng ngay sau cửa vào của ngôi nhà khá tối, màn cửa và rèm

đều được kéo kín. Có một chiếc ghế ọp ẹp trông như được mua từ cửa hàng
đồ cũ. Bọc ghế bẩn đến nỗi không thể nhìn ra màu sắc thực sự. Phía sau ghế
là một cái bàn gấp, trên bàn đặt một chiếc ti vi nhỏ. Ngoài những thứ đó,
căn phòng không còn gì cả. Một cánh cửa đối diện cửa trước hắt ra vài tia
sáng le lói, và đó dường như là nơi con chó đang tru tréo, vì vậy tôi tiến về
hướng ấy, đẩy cửa vào căn phòng phía sau ngôi nhà.

Động vật không thích tôi - điều này chứng tỏ chúng thông minh hơn

chúng ta nghĩ. Chúng dường như cảm nhận được tôi là ai và không chấp
thuận; chúng thường bày tỏ ý kiến của mình một cách rất rõ ràng. Vì vậy,
tôi hơi miễn cưỡng khi phải tiếp cận một con chó đã sẵn buồn đau. Nhưng
tôi vẫn từ từ lách mình qua cửa rồi gọi một cách đầy hy vọng, "Chó ngoan
!". Con chó không thực sự quá đẹp, có vẻ là thuộc giống pit bull

(tên một giống chó

có nguồn gốc từ châu Mỹ)

với bộ não bị hư hại do bệnh dại. Nhưng tôi cố gắng nhìn

mọi thứ theo cách tích cực, ngay cả với những người bạn chó của chúng tôi.
Với vẻ mặt tốt bụng yêu động vật, tôi bước qua cánh cửa để vào căn phòng
có vẻ rõ ràng là nhà bếp

Khi tôi chạm vào cánh cửa, đột nhiên một tiếng sột soạt rất khẽ và

khó chịu từ Người Lữ Hành Tối Tăm trong tôi vang lên và tôi dùng lại. Gì
thế ? Tôi hỏi, nhưng không có ai trả lời. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.