SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 73

Chương 10

Đến sáng thứ Hai, tôi vẫn không nhận được liên lạc của Deborah. Tôi

gọi nhiều lần, và mặc dù đã trở nên quen thuộc với âm thanh của những giai
điệu đến nỗi có thể ngâm nga theo nó, Deborah vẫn không trả lời. Điều đó
khiến tôi ngày càng bực bội; ở đây, tôi tìm được một cách có thể ra khỏi cái
thòng lọng Doakes đã đưa tôi vào, và tôi chẳng còn cách nào đến gần với nó
hơn ngoài gọi điện. Thật là khủng khiếp khi phải phụ thuộc vào người khác.

Nhưng tôi kiên trì và nhẫn nại, đó là hai trong số rất nhiều đức tính có

được từ khi làm hướng đạo sinh cho các chàng trai của mình. Tôi để lại
hàng chục tin nhắn, tất cả đều vui vẻ và thông minh; thái độ tích cực đó đã
mang lại hiệu quả, bởi vì cuối cùng, tôi đã nhận được một câu trả lời.

Tôi vừa ngồi vào bàn để hoàn thành báo cáo về một vụ giết hại hai

người, chẳng có gì thú vị. Vũ khí duy nhất có thể là một con dao rựa và một
vài khoảnh khắc của bản năng hoang dã. Các vết thương ban đầu của hai
nạn nhân đều bị gây ra trên giường - nơi họ bị bắt quả tang. Người đàn ông
đã cố giơ một cánh tay lên, nhưng hơi muộn để cứu được cái cổ của mình.
Người phụ nữ thì cố gắng chạy về phía cửa trước khi bị một đòn giáng
mạnh vào cột sống khiến máu bắn lên bức tường gần khung cửa.

Những thứ thường gặp đó là loại tạo nên công việc của tôi, và cực kỳ

khó chịu. Cả hai đều chảy rất nhiều máu; khi một ai đó quyết định để tất cả
diễn ra cùng lúc, nó biến thành một đống hỗn độn khủng khiếp chẳng hấp
dẫn chút nào - điều khiến tôi thấy rất khó chịu. Việc tổ chức và phân tích
giúp tôi cảm thấy tốt hơn một chút, công việc của tôi có thể cũng được thỏa
mãn sâu sắc vào lúc đó.

Nhưng lần này thật sự là một mớ hỗn độn. Tôi phát hiện ra một vệt

máu văng lên quạt trần, có khả năng lớn nhất là từ lưỡi dao rựa khi kẻ giết
người giơ cánh tay lên đỡ những nhát chém. Và bởi vì cánh quạt ở ngay
trên, nó khiến những vệt máu văng đến tận các góc xa của căn phòng.

Đó là một ngày bận rộn cho Dexter. Khi tôi đang cố gắng gõ một

đoạn báo cáo tường thuật chính xác để chỉ ra rằng đó chính là những gì
chúng tôi gọi là "một niềm đam mê tội ác" thì điện thoại reo.

"Chào Dex", đầu dây bên kia nói, giọng nghe có vẻ rất thoải mái, có

phần ngái ngủ, khiến tôi mất một chút thời gian mới nhận ra đó là Deborah.

"Ừ", tôi nói. ''Những tin đồn về cái chết của em đã được phóng đại”.
Cô ấy bật cười, và một lần nữa âm thanh vang lên hết sức êm dịu,

không giống như tiếng cười cứng rắn bình thường. "Vâng", cô ấy nói. "Em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.