SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 75

Nếu những thiết kế lấp lánh rẻ tiền của South Beách là một phần của

Miami dành cho những người muốn nổi tiếng thiếu tự tin, thì Azul lại dành
cho những người muốn thưởng thức và chiêm ngưỡng sự quý phái, vương
giả. Các quán cà phê nhỏ đông đúc ở bãi biển phía nam tranh giành sự chú
ý bằng những tiếng ồn ào chói tai của gu thẩm mỹ lòe loẹt, kệch cỡm, rẻ
tiền. Azul thì lại quá thanh lịch khi đặt trong sự so sánh đến nỗi bạn sẽ tự
hỏi liệu họ đã từng xem một tập phim nào đó của Chuyên án Miami hay
chưa

(tên một bộ phim truyền hình nhiều tập về điều tra tội phạm).

Tôi giao chiếc xe của mình cho người phụ tá bãi đỗ xe của nhà hàng

tại khu vực đầy đá sỏi phía trước. Tôi thích xe của mình, nhưng sẽ vẫn thừa
nhận rằng nó không so sánh được với một dãy Ferrari và Rolls-Royces.
Mặc dù vậy, những người phụ tá bãi xe đã không thực sự từ chối đỗ xe giúp
tôi, mặc dù anh ta hẳn cũng đoán rằng mình sẽ không nhận được tiền tip
như đã quen được nhận. Tôi nghĩ áo sơ mi và quần kaki của mình là một
đầu mối không thể nhầm lẫn trong việc cho thấy tôi không có ngay cả một
trái phiếu vô danh hay một đồng tiền xu Nam Phi cho anh ta.

Nhà hàng khá tối, mát mẻ và yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng

một tấm thẻ American Express rơi xuống sàn. Bức tường phía xa là kính
màu với một cánh cửa dẫn ra sân. Và kia là Deborah, ngồi ở một bàn trong
góc nhỏ bên ngoài, nhìn xuống mặt nước. Bên cạnh cô ấy, đối diện cửa vào
nhà hàng, là Kyle Chutsky - người sẽ thanh toán hóa đơn hôm nay. Ông ta
đeo một chiếc kính râm đắt tiền, do vậy, có lẽ ông ta sẽ thực sự trả tiền.

Tôi tiến lại gần và một bồi bàn tiến đến để kéo chiếc ghế chắc chắn là

quá nặng đối với bất cứ ai có đủ khả năng ăn ở đây. Người phục vụ không
thực sự cúi đầu, nhưng tôi có nói rằng sự kiềm chế đã là một nỗ lực.

"Chào, anh bạn", Kyle nói khi tôi ngồi xuống. Ông ta giơ tay qua bàn.

Vì ông ta dường như tin rằng tôi là người bạn mới thân thiết của mình, tôi
liền cúi xuống và bắt tay ông ta "Ngành những vệt máu bắn thế nào ?"

"Luôn rất bận rộn", tôi nói "Và ngành vị khách Washington bí ẩn thế

nào ?"

"Chưa bao giờ tốt hơn", ông ta nói. Ông ta nắm tay tôi hơi lâu, dù

thực tế chỉ là trong một khoảnh khắc. Tôi nhìn xuống nó. Những đốt ngón
tay ông ta phình to, như thể ông ta đã dành quá nhiều thời gian đấu đá với
một bức tường bê tông. Ông ta đặt tay trái của mình trên bàn, và tôi liếc qua
chiếc nhẫn ở ngón út. Nó hơi nữ tính và quá nổi bật, gần như một chiếc
nhẫn đính hôn. Khi cuối cùng cũng buông tay tôi ra, ông ta mỉm cười và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.