SÁT THỦ BÓNG ĐÊM - Trang 78

"Nhiệm vụ gì ?", tôi hỏi. Chutsky nhìn tôi một lúc lâu, hoặc cặp kính

râm của ông ta có vẻ như vậy. Ánh sáng mặt trời phản chiếu lên viên kim
cương lớn gắn trên chiếc nhẫn ngớ ngẩn nơi ngón áp út khi ông ta gõ tay
lên bàn. Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng khi nhiệt độ ở bàn của chúng tôi
hình như đã giảm xuống mười độ.

"Anh bạn", ông ta nói, "Tôi không muốn gây cho anh bất kỳ rắc rối

nào, nhưng anh phải bỏ qua vụ này. Quay trở lại. Tìm một sở thích khác.
Nếu không, anh sẽ lâm vào tình thế khó khăn và sẽ rất bối rối". Người phục
vụ xuất hiện phía sau khuỷu tay của Kyle trước khi tôi có thể nghĩ ra điều gì
đó hay ho để nói. Chutsky vẫn quay về phía tôi một lúc lâu. Sau đó, ông ta
đưa menu cho người phục vụ. "Bouillabaisse ở đây thực sự rất ngon", ông
ta nói.

***

Deborah biến mất đến hết tuần đó, điều này chẳng giúp gì cho lòng tự

trọng của tôi, bởi vì dù thật khủng khiếp khi phải thừa nhận, nhưng thật sự
là không có sự giúp đỡ của cô ấy, tôi liền bị mắc kẹt. Tôi không thể nghĩ ra
bất kỳ kế hoạch nào để tống khứ Doakes. Anh ta vẫn còn đó, đậu xe dưới
gốc cây bên kia đường đối diện căn hộ của tôi, theo tôi đến nhà Rita, và tôi
vẫn không tìm được cách nào để thoát khỏi chuỗi ngày nhàm chán vô vị
này. Bộ não luôn khiến tôi tự hào giờ đây không giây phút nào ngừng suy
nghĩ nhưng vẫn chẳng nghĩ ra nổi điều gì.

Tôi có thể cảm thấy Người Lữ Hành Tối Tăm đang bực tức, thút thít

cũng như đấu tranh để được ra ngoài và nắm lấy vô lăng, nhưng kia là bóng
Doakes lờ mờ qua kính chắn gió, buộc tôi phải tự kiểm soát và lại tìm một
lon bia khác. Tôi đã làm việc quá chăm chỉ trong một thời gian rất dài để có
được một cuộc sống nho nhỏ hoàn hảo, và bây giờ tôi sẽ không phá huỷ nó.
Người Lữ Hành và tôi có thể chờ đợi lâu hơn một chút. Harry đã dạy tôi
những quy tắc - thứ sẽ đưa tôi đến những ngày hạnh phúc hơn.

***
***

"Kiên nhẫn", Harry nói. Ông dừng lại để ho vào khăn giấy. "Sự kiên

nhẫn quan trọng hơn thông minh, Dex ạ. Con đã thông minh rồi. "

"Cảm ơn cha", tôi nói. Và còn nói một cách lịch sự, bởi vì tôi không

thực sự thoải mái khi phải ngồi trong phòng bệnh của Harry. Mùi thuốc,
chất khử trùng và nước tiêu trộn lẫn với không khí của sự đau khổ bị kìm
nén cùng cái chết lâm sàng khiến tôi ước gì mình có thể ở bất cứ nơi nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.