tập đoàn này cung cấp hơn một nửa doanh thu quảng cáo cho các
phương tiện truyền thông. Vì vậy, chẳng hạn, nếu một tờ báo đăng một
bài xúc phạm đến một chính trị gia, ông ta sẽ gọi điện cho các mối
quen biết của ông ta ở các tập đoàn có liên quan, những người này sẽ
không đăng quảng cáo trên tờ báo đó nữa mà chuyển sang tờ báo đối
thủ, và tờ báo làm ông ta phật ý bị phá sản. Cô hiểu chứ?
Nếu cô cho phóng viên điều tra một câu chuyện độc lập với các
câu lạc bộ kisha
được chính phủ bảo trợ, cô sẽ bị ngừng hoạt động.
Nếu cô làm theo họ, tiền bạc sẽ tới tấp ùa tới, cả hợp pháp và bất hợp
pháp. Không một ai dám mạo hiểm; mọi người coi sự thật như một
căn bệnh truyền nhiễm vậy. Chúa ơi, báo chí Nhật là thứ dễ điều khiển
nhất trên thế giới.”
“Nhưng với bằng chứng... ?” Tôi hỏi.
“Bằng chứng cụ thể sẽ thay đổi mọi thứ. Các tờ báo sẽ buộc phải
đưa tin, nếu không họ sẽ để lộ rằng họ chỉ là những công cụ của chính
phủ. Và việc đưa những nhân vật tham nhũng đầu sỏ ra ánh sáng sẽ
làm quyền lực của chúng yếu đi và khuyến khích sự can đảm của giới
báo chí. Chúng ta có thể khởi động một vòng quay đạo đức sẽ dẫn tới
sự thay đổi trong đời sống chính trị của Nhật Bản mà đất nước này
chưa từng được thấy kể từ sau cuộc cải cách Minh Trị.”
“Tôi nghĩ có thể anh đang đánh giá quá cao nhiệt tâm của các
phương tiện truyền thông đại chúng trong nước,” Midori nói.
Bulfinch lắc đầu. “Không đâu. Tôi biết rõ một vài người trong số
họ. Họ là những phóng viên tốt, họ muốn công bố sự thật. Nhưng họ
cũng là những người thực tế.”
“Bằng chứng,” tôi nói. “Nó là cái gì?”
Bulfinch nhìn tôi qua mép trên của cặp kính không gọng. “Tôi
không biết chính xác. Chỉ biết rằng nó là bằng chứng cụ thể. Không
thể chối cãi.”