SÁT THỦ TOKYO - Trang 121

“Satoh luôn giảng giải qua về thứ cô sắp được thưởng thức. Đây

là một trong những điều thú vị nhất của nơi này. Ông ấy là người
nghiên cứu về rượu mạch nha đơn mà.”

Jaa, kanpai

*

cô ấy nói, rồi chúng tôi chạm li và uống. Sau đó

cô ấy ngừng lại trong một thoáng, rồi nói, “Oa, tuyệt quá. Như một cái
vuốt ve âu yếm vậy.”

“Như tiếng đàn của cô.”
Cô ấy cười và quay sang nhìn tôi. “Tôi rất thích cuộc trò chuyện

của chúng ta ở Tsuta hôm nọ,” cô ấy nói. “Tôi muốn nghe thêm về
những trải nghiệm của anh khi lớn lên ở hai thế giới khác nhau.”

“Tôi không chắc một câu chuyện như thế hấp dẫn cho lắm.”
“Cứ kể cho tôi nghe đi, và tôi sẽ nói cho anh biết liệu nó có thú vị

hay không.”

Cô ấy thiên về lắng nghe hơn là kể chuyện, do đó việc thu thập

thông tin của tôi trở nên khó khăn hơn. Để xem chuyện này đi đến đâu,
tôi nghĩ.

“Quê hương đối với tôi là một thị trấn nhỏ ở phía bắc New York.

Mẹ tôi dẫn tôi tới đó sau khi cha tôi mất, để bà có thể gần gũi với cha
mẹ bà,” tôi nói.

“Sau đó anh có về lại Nhật Bản lần nào không?”
Có. Năm tôi học lớp 11, ông ba nội đã viết thư kể cho tôi nghe về

một chương trình trao đổi học sinh trung học mới giữa Mỹ và Nhật,
chương trình đó cho phép tôi dành một học kì ở một trường trung học
Nhật Bản. Thời điểm đó tôi thực sự rất nhớ nhà và đã đăng kí ngay lập
tức. Thế là cuối cùng, tôi đã học một học kì ở Saitama Gakuen.”

“Chỉ một học kì thôi sao? Chắc là mẹ anh mong anh về lắm nhỉ.”
“Một phần trong bà muốn vậy. Tôi nghĩ một phần khác trong bà

lại cảm thấy nhẹ nhõm vì có chút thời gian để tập trung cho sự nghiệp
của bà. Tôi khá nổi loạn ở độ tuổi đó.” Đây có vẻ là một uyển ngữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.