SÁT THỦ TOKYO - Trang 127

“Vấn đề ư? Nền kinh tế đang lao dốc, các gia đình không trả nổi

thuế nhà đất, không còn niềm tin vào hệ thống ngân hàng, và tất cả
những gì chính phủ có thể nghĩ tới để giải quyết vấn đề này là chi tiêu
thâm hụt và các công trình công cộng. Và anh biết tại sao không? Vì
những khoản chi trả cho ngành công nghiệp xây dựng. Cả đất nước bị
bao phủ trong bê tông, không còn chỗ nào để xây dựng, vì vậy các
chính trị gia bỏ phiếu tán thành xây dựng các khu văn phòng không ai
dùng đến, những cây cầu và những con đường không ai đi, những con
sông thì được kè bê tông. Anh biết những “con vật bốn chân” bằng bê
tông xấu xí viền quanh bờ biển Nhật Bản và được cho là bảo vệ nó
khỏi bị xói mòn chứ? Tất cả các nghiên cứu chỉ ra rằng những vật kì
quái đó chỉ đẩy nhanh tốc độ xói mòn; chứ không ngăn chặn nó. Vì
vậy chúng ta đang hủy hoại hệ sinh thái để vỗ béo các chính trị gia và
làm giàu cho ngành công nghiệp xây dựng. Vậy mà anh chỉ gọi chúng
là “những vấn đề” thôi ư?”

“Chà, có lẽ Ken nói đúng,” tôi nói, mỉm cười. “Cô khá cực

đoan.”

Cô ấy lắc đầu. “Đó chỉ là hiểu biết thông thường thôi. Nói thật

với tôi đi. Thi thoảng anh không cảm thấy như đang bị lừa bởi hiện
trạng và tất cả những ai hưởng lợi từ nó sao? Và điều đó không khiến
anh tức điên lên ư?”

“Đôi khi tôi cũng cảm thấy như vậy,” tôi nói, một cách thận

trọng.

“Chà, tôi thì luôn tức điên lên vì nó. Ý Ken là vậy đấy.”
“Thứ lỗi cho tôi vì nói thế này, nhưng chẳng phải bố cô cũng góp

phần vào cái hiện trạng đó sao?”

Cô ấy im lặng một lúc lâu. “Chúng tôi đã bất hòa với nhau.”
“Điều đó hẳn phải khó chịu lắm.”
“Đôi khi. Chúng tôi đã xa lánh nhau trong một thời gian dài.”
Tôi gật đầu. “Vậy cha con cô đã kịp hòa giải chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.