SÁT THỦ TOKYO - Trang 128

Cô ấy khẽ cười, nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ. “Bố tôi

phát hiện ra mình bị ung thư phổi chỉ vài tháng trước khi mất. Sự chẩn
đoán ấy khiến ông đánh giá lại cuộc đời ông, nhưng không đủ để
chúng tôi giải quyết mọi vướng mắc.”

Thông tin này khiến tôi bất ngờ. “Ông ấy bị ung thư phổi ư?

Nhưng... Mama nói ông ấy bị trụy tim mà.”

“Ông ấy bị bệnh tim, nhưng vẫn hút thuốc liên tục. Tất cả những

ông bạn đồng liêu trong chính phủ của ông ấy đều như thế cả, và ông
ấy cảm thấy cần phải hòa nhập với họ. Ông ấy là một phần trong cái
hệ thống đó, trong chừng mực nào đó, ông ấy đã dâng hiến cả cuộc
đời cho nó.”

Tôi nhấp một ngụm thứ chất lỏng có vị khói và nuốt nó xuống.

“Ung thư phổi là một cách ra đi khủng khiếp,” tôi nói. “Chí ít, cái chết
vì đau tim của ông ấy khiến ông ấy không phải chịu đau đớn.” Lời
chia sẻ ấy chân thành đến lạ.

“Đúng vậy, và tôi biết ơn vì điều đó.”
Thứ lỗi cho tôi nếu tôi có vẻ như đang tọc mạch, nhưng ý cô là gì

khi cô nói sự chẩn đoán khiến ông ấy đánh giá lại cuộc đời ông ấy?”

Cô ấy đang nhìn qua tôi về một nơi vô định nào đó, đôi mắt lơ

đãng. “Cuối cùng, ông ấy đã nhận ra rằng ông ấy đã dành cả đời để là
một phần của vấn đề, như cách Ken nói. Ông ấy quyết định muốn trở
thành một phần của giải pháp.”

“Ông ấy có thời gian để làm việc đó không?”
“Tôi nghĩ là không. Nhưng ông ấy đã nói với tôi rằng ông ấy

muốn làm một điều gì đó, một điều đúng đắn, trước khi chết. Điều
quan trọng là ông ấy đã cảm thấy như vậy.”

“Làm sao cô biết ông ấy không có thời gian?”
“Ý anh là gì?” Cô ấy hỏi, đôi mắt quay lại nhìn tôi.
“Bố cô - ông ấy phát hiện mình mắc bệnh, đột nhiên đối mặt với

cái chết. Ông ấy muốn làm một điều gì đó để chuộc lỗi cho quá khứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.